Tại buổi dạ tiệc từ thiện nào đó.
Đây là do chính phủ dẫn đầu, vì trẻ em ở vùng núi bị động đất, tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện này để quyên góp.
Cục trưởng Trương đã thăng chức thành thị trưởng, tất nhiên phải đến tham dự.
Lúc đi vào hội trường, Cục trưởng Trương nghe thấy có người la to ở phía sau.
“Liễu Sênh Ca, cô chờ một chút, cũng không có ma đuổi theo phía sau, đi nhanh như vậy làm gì. Cô là phụ nữ, có thể đi sao cho có mùi vị phụ nữ một chút được không hả?”
Ông vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Thời Sênh đang nghênh ngang đi về phía ông, quả thực không có một chút mùi vị phụ nữ nào cả.
“Cục trưởng Trương, tới tham gia dạ tiệc từ thiện à?” Thời Sênh đứng ở trước mặt Cục trưởng Trương, “Lần này có mang theo tiền không?”
“…” Thật sự không muốn thấy cô chút nào, “Liễu tiểu thư Đông Sơn tái khởi* sao?”
*Đông sơn tái khởi: Trở lại ngày xưa – Ý nói Thời Sênh đã giàu có trở lại.
“Nhất định có tiền hơn so với Cục trưởng Trương.” Thời Sênh cười kiêu ngạo.
Cục trưởng Trương: “…” Ông là một cảnh sát trong sạch liêm minh, không có tiền thì làm sao? Làm sao hả?
Cục trưởng Trương tức giận đi vào bên trong.
Thời Sênh nhún nhún vai đi theo phía sau.
“Đây không phải là Liễu Sênh Ca sao? Đã lâu không gặp cô ta…”
“Trước kia không phải nói là cô ta bị người ta bao nuôi à, tại sao không nói tiếp phần sau vậy?”
“Cô mới từ trên núi trở về à? Những vụ án mạng lúc trước ồn ào lợi hại như vậy, ai còn rảnh rỗi quan tâm cô ta được ai bao nuôi chứ? Mà cái cô Liễu Sênh Ca này cũng thật xui xẻo, đã mất công ty rồi, lại còn bị cuốn vào án mạng.”
“Bây giờ không phải là đều tra ra manh mối rồi sao, rốt cuộc thì Liễu Sênh Ca có bị bao nuôi hay không vậy?”
“Cái này ai mà biết được, dù sao cũng không có ai thấy cô ta từng đi chung với người đàn ông nào.”
Diệp Giản đi tới trước mặt mấy người đang nói chuyện này, “Chẳng lẽ tôi không phải người à?”
“Anh… không là người hầu của Liễu Sênh Ca à?” Người nào đó quan sát Diệp Giản nửa ngày, mới nghẹn ra một câu.
Người hầu!
Người hầu?
Hắn lại là người hầu á?
Có người hầu nào đẹp trai, nhiều tiền như hắn sao?
Đám người mắt mù này!
Tức giận!
Liễu Sênh Ca, ra đây chém người giúp ba ba đi!
“Ha ha…” Phía sau Diệp Giản bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
“Mộ tổng.”
“Xin chào Mộ tổng.”
Mộ Bạch khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi những người khác, những người này đều đưa mắt nhìn nhau mấy mấy lần, nhanh chóng tản ra, để lại sân khấu này cho Mộ Bạch và Diệp Giản.
Diệp Giản quay đầu lườm, có người biết hắn thì giỏi lắm chắc.
“Cô ta rất khó trị có phải không?” Mộ Bạch nhẹ giọng nói.
Diệp Giản nhướng mày, giọng nói của người đàn ông này tại sao giống như có chút hả hê vậy nhỉ?
“Cố gắng lên.” Có lẽ Mộ Bạch muốn đưa tay vỗ bả vai của hắn, đưa đến một nửa lại lùi về, dẫn người đi vào bên trong.
Diệp Giản: “…”
Có bệnh à?
…
Hình thức truyền thống của dạ tiệc từ thiện chính là – bán đấu giá từ thiện.
Đây là cho những người này cái danh tiếng là đi quyên tiền.
Tất cả mọi người muốn giành được danh tiếng tốt, tất nhiên sẽ không keo kiệt khi bỏ tiền ra.
Thời Sênh vừa khéo lại ngồi cùng một chỗ với Cục trưởng Trương. Diệp Giản ngồi ở bên cạnh cô, lúc thì nâng bảng của Thời Sênh lên, lúc thì nâng của hắn lên, bận rộn kinh khủng luôn đấy.
“Liễu Sênh Ca còn có tiền à?” Tổng giám đốc bị phá sản mà cũng dám tới bán đấu giá á? Chưa từng thấy qua tổng giám đốc nào phá sản mà không có tự giác như thế, chắc là cầm nhầm kịch bản đi!
“Hình như cô ta sống cũng không tệ nhỉ, có lẽ thật sự bị người ta bao nuôi, chậc… Dáng dấp tốt chính là tốt như thế đấy, cho dù bị phá sản, cũng có rất nhiều người đàn ông muốn.”
“A… Vậy cũng phải tìm được một người đàn ông tốt mới được, nhỡ đâu người ta là người đàn ông đã có vợ, thì không phải là làm tiểu tam đi phá hoại gia đình nhà người khác à, lớn lên nhìn quá tốt cũng chỉ là một con hồ ly tinh.”
Tiếng xì xào bàn tán sau lưng, thỉnh thoảng truyền vào trong tai Cục trưởng Trương.
Tuy rằng ông không thích cái kẻ thần kinh Thời Sênh này, nhưng mà những người phía sau kia nói chuyện cũng quá khó nghe đi.
“Cô không tức giận à?” Cục trưởng Trương hỏi.
“Hả?” Thời Sênh mờ mịt, nghe thấy phía sau đang nói cô không biết xấu hổ, thì khuôn mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, “So đo với mấy kẻ thiểu năng sẽ làm mất giá trị con người. Người như tôi đây, luôn có người ghen tỵ, quen là tốt rồi.”
Cục trưởng Trương: “…” Gương mặt lại còn đắc ý dào dạt mới sợ chứ, cô thắng rồi!
Cả ngày bị người khác nghị luận như thế, cũng không luống cuống sao?
Quả nhiên, vẫn nên làm một cảnh sát công chính liêm minh thì tốt hơn.
Bán đấu giá từ thiện diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng phía tiệc rượu lại xảy ra vấn đề.
Có người chết, chết ở trong phòng nghỉ hoàn toàn khép kín.
Cục trưởng Trương phát điên nhìn về phía Thời Sênh.
“Tử thần gần kề, không có cách nào nha.” Thời Sênh vô tội khoanh tay.
“Đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!” Cục trưởng Trương quăng ra những lời này, liền đi về phía phòng nghỉ trên lầu.
Khi ông đi lên trên lầu, một bóng người đi xuống lầu theo đám người rời đi, ánh sáng đỏ trên cổ tay lóe lên, đi sát qua bên người Cục trưởng Trương.
…
Thời Sênh biết Mộ Bạch cuối cùng vẫn chú ý đến mình. Thời Sênh thử qua vài lần, phát hiện Mộ Bạch thông minh hơn nhiều so với mấy kẻ thiểu năng kia, thỏ khôn đào ba hang, luôn có cách bảo toàn được bản thân.
Mãi cho đến khi cô rời khỏi thế giới này, Mộ Bạch cũng không làm cái gì với cô ở bên ngoài.
Nhưng mà Thời Sênh vẫn luôn cảm thấy mấy lần mình gặp phải chuyện ngoài ý muốn đều có liên quan đến người đàn ông này, nhưng cô laij không có chứng cứ, cũng không bắt được hắn.
Sau đó, Mộ Bạch lại trực tiếp xuất ngoại, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra.
Về phần cái tên thiểu năng Diệp Giản kia, nhiệm vụ có thời gian hạn chế, thời gian vừa đến thì tất nhiên phải tử vong.
Trước khi đi, hắn còn nói với Thời Sênh lúc nào có thời gian thì gặp lại nhé.
Có thời gian thì gặp lại cái sợi lông a!
Bọn họ không phải là người của cùng một thế giới.
Thời Sênh trở lại không gian hệ thống, không gian vẫn vắng vẻ như trước.
Cô chậm rãi đi đến phía trước màn hình, bàn tay đặt ở rìa màn hình.
“Vì sao Phượng Từ không có ở thế giới này?”
Hệ thống, mi giấu Phượng Từ của ông ở đâu rồi?
[Ký chủ, là cô chặt đứt toàn bộ lối đi, tôi cũng không liên lạc được.]
Không biết có phải là Thời Sênh bị ảo giác hay không, dù sao vẫn cảm thấy Hệ thống đang có chút hả hê.
[…] Ký chủ lợi hại của tôi, cô cũng có thể nghe được một chút hả hê từ trong âm thanh điện tử của tôi cơ à.
“Cái tên Mộ Bạch kia là xảy ra chuyện gì vậy?” Đổi một vấn đề khác đi.
[…] Hệ thống im lặng rất lâu, số liệu trên màn hình di chuyển cực nhanh, [Không có cách nào kiểm tra đo lường.]
“What?” Thời Sênh nghiêng đầu một chút, ánh mắt tối tăm nhìn màn hình.
[…] Hệ thống có chút hoảng sợ, tại sao lại không có cách nào kiểm tra đo lường được vậy? Chủ nhân, người mau trở lại đi, hình như tôi bị bệnh rồi!
Hệ thống không ngừng kiểm tra đo lường mấy lần, cũng không cách nào cho ra kết quả được.
Thời Sênh lấy ra máy tính bảng, kiểm tra số liệu của Hệ thống một phen, nhìn qua rất bình thường… Nhưng mà có chút quyền hạn chưa đủ cho cô nhìn thấy được.
Thời Sênh cất máy tính bảng, để cho Hệ thống đổi tư liệu mới.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -272000
Giá trị sinh mạng: 30
Tích lũy: 31000
Cấp nhiệm vụ: A
Cho điểm nhiệm vụ: 79
Nhiệm vụ phụ tuyến: Chưa hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: 0
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương”, “Trái tim Ma Vương”, “Ám dạ “
Thời Sênh: “…” Vì sao trừ giá trị làm người của ông đây như vậy hả?
[… Bởi vì cô chưa hoàn thành xong nhiệm vụ phụ tuyến, tuy “Trái tim Thiên Sứ” được đưa vào bảo tàng, nhưng Lucky vẫn thất lạc ở bên ngoài, rất nhiều người vì vậy mà chết.]
Sao cái này cũng tính lên đầu ông hả?
Ông là thùng rác à?
[… Số liệu của Hệ thống… tính toán như thế.] Dữ dội như vậy làm gì, nó cũng chỉ tính theo số liệu của Hệ thống thôi mà.
Chủ nhân, Ký chủ ngược Hệ thống, tôi nhớ người, người mau trở lại đi mà!