Thời Sênh cảm thấy phiền chán, Phượng Từ vì lo lắng cho cô quá nhiều mà giờ lại trở thành một cục sắt thế này, muốn hắn thừa nhận mình quả thực rất khó.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trực tiếp ép lên giường?
Ngủ xong không biết con hàng này có tự sát luôn cho cô xem không nữa?
Ngẫm lại thì không nên làm vậy được.
“Hề Hề, em vĩnh viễn là người anh yêu nhất.” Cảnh Chỉ ôm lấy Thời Sênh, dưới đáy lòng tự cảnh cáo mình rằng đây sẽ là lần cuối cùng hắn ôm cô.
“Anh không muốn ở bên em…” Giọng Thời Sênh rầu rĩ, “Vậy thì tính là yêu gì.”
Cảnh Chỉ cực kỳ đau lòng, hơi thở rối loạn, nhưng câu tiếp theo của cô lại làm hắn dở khóc dở cười.
“Dù sao em cũng sẽ không buông tay, anh không đồng ý thì em không từ bỏ.”
Cảnh Chỉ: “…”
…
Bên ngoài xe, Chúc Phong đứng đó với vẻ mặt quỷ dị, Hạ Thư đi tới mà hắn cũng không biết.
Hạ Thư chọc hắn vài cái, Chúc Phong mới hoàn hồn.
“Cậu mà thế này, gặp xác sống cái là chết không kịp ngáp.” Hạ Thư trào phúng không một chút khách khí.
“… Hạ Thư, vừa rồi tôi…” Chúc Phong nuốt hai ngụm nước bọt. “Tôi nhìn thấy…”
“Nhìn thấy cái gì?”
Chúc Phong nhìn vào mắt Hạ Thư sau đó kéo hắn sang một bên, ghé sát miệng vào tai hắn, nói: “Tôi nhìn thấy Cảnh thiếu và Cảnh Hề hôn nhau.”
Hạ Thư hơi không thoải mái, dịch người ra một chút. “Không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Sao tôi có thể nhìn nhầm được.” Giọng Chúc Phong lập tức cao vút, chợt nhận ra mình đã nói quá to lại lập tức hạ thấp giọng, “Tuyệt đối không nhìn nhầm.”
Hạ Thư trầm mặc nhìn hắn.
Chúc Phong nghĩ Hạ Thư không tin, lại nói: “Tôi thật sự thấy được mà. Cảnh thiếu và Cảnh Hề rốt cuộc là sao thế này?”
Đây là tình yêu cấm kỵ đó.
“Chuyện của Cảnh thiếu, cậu quản ít thôi.” Hạ Thư ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Hạ Thư, sao cậu lại có thể như thế, Cảnh thiếu…”
Chúc Phong vừa đuổi theo Hạ Thư, cửa xe cũng bị người mở ra, Cảnh Chỉ xuất hiện ở cửa xe với gương mặt đỏ ửng. Nghe được âm thanh của Chúc Phong, hắn không nhịn được mà nhìn về phía đó, sau đó trấn định vẫy vẫy tay.
Xong rồi, xong rồi, chắc chắn Cảnh thiếu đã biết là hắn thấy hết mọi chuyện rồi.
Hạ Thư cho Chúc Phong một ánh mắt “tự cầu nhiều phúc”, hớn hở đi mất.
Chúc Phong chậm chạp lết xác tới, đáy lòng không ngừng tự hỏi.
Liệu Cảnh thiếu có gϊếŧ mình diệt khẩu hay không?
…
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, lượng nước cần dùng mỗi ngày một nhiều, đã có vài dị năng giả không phải hệ thủy ngã xuống.
Tuy rằng đã tận lực để mọi người trong đội ngũ đều có nước uống, nhưng trong thời tiết nóng bức này, nước cũng không có nhiều tác dụng.
Đây cũng không phải là thảm cảnh duy nhất. Do thời tiết nóng bức, rất nhiều xe bị hỏng hoặc hết xăng, mọi người chỉ có thể bỏ lại xe, đi bộ theo đội ngũ, tỉ lệ tử vong do thiếu nước càng cao thêm.
Trong đội ngũ, không biết ai nghe được đội của Cảnh Chỉ có hai dị năng giả hệ thủy, tất cả đều vọt tới trước đội của hắn, vây bọn hắn lại chật như nêm cối.
“Sao các người có thể ích kỷ như vậy, cho chúng tôi nước, nước, nước của chúng tôi!”
“Van xin các người, hãy cho chúng tôi nước.”
Mọi người phẫn nộ ghé sát cửa kính, không ngừng đập lên cửa, miệng còn la mắng, nguyền rủa.
“Chị…” Diệp An ôm chặt Diệp Nhiên, ngồi nép vào cạnh Thời Sênh. Nhìn qua kính xe, nó có thể thấy gương mặt tuyệt vọng và méo mó của đám người ngoài kia.
Đây là thế giới trong mắt nó, dù đi tới đâu thì nó cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Thời Sênh vỗ vỗ đầu Diệp An làm nó yên tâm hơn rất nhiều.
“Những người này điên rồi, chúng ta không đi được nữa.”
Bọn họ có tổng cộng ba chiếc xe, lúc này những người bên ngoài đều vây chặt ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Đám người này rất đông, một nửa vây chặt lấy bên quân đội, một nửa vây quanh nơi này, toàn bộ đội ngũ hỗn loạn không chịu nổi.
Nhóm của Cảnh Chỉ bị vây ở trong xe, ra không được, cũng không thể đi tiếp.
“Bọn họ đều điên cả rồi.” Chúc Phong vò đầu, nhìn thấy một người không biết lấy được ở đâu một cây búa mang tới, đập lên cửa kính xe.
Chúc Phong phản ứng rất nhanh, hắn rời khỏi chỗ ngồi, nhưng tay vẫn bị thủy tinh cứa một ít.
“Mẹ kiếp!”
Cửa kính xe bị đập vỡ, người bên ngoài như ác ma ở địa ngục, đưa tay thò vào trong xe, không ngừng quơ cào.
“Cho tao nước, ông mày cần nước.”
“Nước, nước, cho tao nước!”
“Con tôi không chịu được nữa, cho tôi chút nước đi mà.”
Vô số thanh âm hợp lại một chỗ giống như âm thanh 3D không ngừng vờn quanh xe liên miên không dứt.
Chúc Phong không dám tới gần cửa xe bị đập vỡ, có người lại bắt đầu chui người qua đó.
Đúng lúc Chúc Phong không biết làm gì thì có một bóng người lao lên, một cước đạp bay người kia.
Thời Sênh cầm một lá bùa trong tay, lạnh mắt nhìn gương mặt méo mó kia: “Đưa tay ra cướp đi.”
Thanh âm của cô không lớn nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được.
Lời này như chọc giận những người kia, họ càng điên cuồng kích động tìm cách chui vào xe.
Thời Sênh híp mắt lại, lá phù lập tức dán lên vách xe.
Chúc Phong nhìn những người đó bị một lực lượng vô hình đánh văng ra, ngã nhào ra xung quanh và rêи ɾỉ đau đớn, xe đang bị rung lắc cũng dừng lại.
Thời Sênh mở cửa xe đi xuống.
“Này!” Chúc Phong kinh ngạc kêu lên một tiếng, những người dưới đó đều điên hết cả rồi.
Người mất đi lý trí cực kỳ đáng sợ, hai chiếc xe vẫn bị người vây chặt như nêm cối, có người đang nện trên đỉnh xe, dùng dị năng để mở cửa xe từ bên trên.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, xông thẳng về phía trước. Những người kia sợ chết nên mới điên cuồng như vậy, nhưng trước người còn điên cuồng hơn mình, sao bọn họ còn dám ngo ngoe gì nữa.
Thiết kiếm của Thời Sênh còn chưa kịp đánh tới thì đám người đó liền dạt ra.
Cũng có dị năng giả phản kháng, nhưng dị năng đánh lên thiết kiếm, ngay cả tia lửa cũng không xuất hiện.
Thời Sênh chém sạch vòng người bao vây chiếc xe thứ hai, hỏi người bên trong: “Cảnh Chỉ và Diệp An đâu?”
Những người đó còn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ biết chỉ chỉ về xe phía sau theo phản xạ có điều kiện.
Thời Sênh dán lên xe họ một lá phù, lại tiếp tục đi tới chiếc xe thứ ba.
Một đám người nhìn thấy Thời Sênh khí phách đánh tan đám người tiến lại gần xe thì không khỏi rung động trong lòng.
Em gái của Cảnh thiếu lợi hại như vậy sao?
Bọn họ còn không dám xuống xe, vậy mà một mình cô lại có thể đánh được nhiều người như thế.
Người vây quanh chiếc xe thứ ba càng nhiều hơn, đại khái là đến khi nhìn thấy Thời Sênh ném một đống người ra, nhìn những người đó nằm trên đất không biết còn sống hay đã chết thì đám người này mới biết sợ hãi.
Thời Sênh giương kiếm lên, một đám người lập tức ôm đầu lùi lại, trường hợp vừa quỷ dị lại vừa buồn cười.
“Hề Hề.” Cảnh Chỉ kéo Thời Sênh lên xe, đen mặt dạy dỗ, “Sao em lại tới đây?”
Từ sau ngày đó, Cảnh Chỉ không bao giờ ngồi cùng xe với cô nữa. Hắn không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện thế này. Hắn còn chưa kịp đi qua thì cô đã tới đây trước rồi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân mà.” Thời Sênh lại dán lên xe này một lá phù, “Chẳng lẽ anh không nên lấy thân báo đáp em sao?”
Trong xe còn có những người khác, Thời Sênh vừa nói lời này, trong xe lập tức lâm vào không khí im lặng quỷ dị.
Lời này là lời em gái có thể nói với anh trai sao?
Bọn họ đã nói là không khí giữa Cảnh Hề với Cảnh thiếu có chút không đúng mà lại…
Cảnh Chỉ không biết phải nói gì, không khí càng thêm xấu hổ nặng nề.
“Chị… có… có xác sống đang tới.”