Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 570: Ranh giới (3)




Trong thế giới của xác sống, con người chẳng khác nào chuột chạy cùng đường.

Thời Sênh đi ở trên đường nửa ngày, thứ cô nhìn thấy ngoại trừ xác sống thì cũng chỉ có xác sống.

Thời Sênh chẳng khác nào thổ phỉ vào thôn, hướng những cửa hàng xa xỉ nhất mà vào.

Nhưng không phải cái gì cô cũng thu vào, chỉ trừ phi đó là những món đồ tinh xảo, rất khó gặp.

Hoặc là đồ có chứa linh khí, loại đồ có chứa linh khí mà xấu thì cô còn ghét bỏ không thèm lấy.

Đúng thế, vị diện này có linh khí.

Dù sao dị năng cũng phải dựa vào nguyên tố trong thiên địa mà hình thành, có linh khí cũng là bình thường.

“Quốc mậu Đại Hạ.” Thời Sênh ngửa đầu nhìn biển cửa hàng Đại Hạ. Lúc này trời vừa tối, cô chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Ánh mắt di chuyển, cuối cùng dừng lại trên một con phố.
Cô muốn tìm đồ ăn.

Bằng không sẽ phải cắn trái cây qua ngày, cô không muốn ăn cái thứ kia.

Không thể ăn, ăn cũng không no bụng.

Đường bên cạnh ngã tư là phố ẩm thực, xung quanh đây toàn là các phố buôn bán, mở cửa hàng ẩm thực ở đây là hoàn toàn chính xác.

Thời Sênh đi qua ngã tư, trên đường gặp mấy xác sống, cô liền giải quyết chúng mà không tốn bao nhiêu khí lực.

Đi tới giữa ngã tư, cô thấy một cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng vẫn đóng rất gọn gàng, xem ra là chưa có ai ra vào.

Thời Sênh đi qua, mở cửa, trong cửa hàng rất tối, chỉ có thể thấy rõ bố cục cơ bản mà thôi.

So với bên ngoài nơi nơi là máu tươi thì trong này quả thực rất sạch sẽ.

Thời Sênh đóng cửa lại, lấy ra một cái đèn pin, chiếu xung quanh.

Tủ bày bánh sạch sẽ, không có đồ ăn gì. Thời Sênh nhướng mày, cái này không bình thường.
Mạt thế buông xuống, tất cả mọi người đều vội vàng chạy nạn, cửa hàng này không những rất sạch sẽ mà ngay cả đồ ăn cũng không có.

Bình thường, tại các cửa hàng bánh ngọt, trong các tủ kính thường có không ít bánh bày sẵn, cho dù một vài người lúc cuống cuồng có mang theo thì cũng không thể nào thu dọn sạch sẽ như vậy được.

Thời Sênh muốn lui ra ngoài theo bản năng.

“Đứng yên!”

Ánh đèn trong tay Thời Sênh hơi nghiêng, chiếu về nơi phát ra tiếng nói.

Đó là lầu trên của cửa hàng bánh ngọt, một thằng nhóc con đứng đó, cầm trong tay một khẩu súng, họng súng đen ngòm hướng về phía cô.

Thằng nhóc con khoảng bảy, tám tuổi, xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rộng thùng thình, lay động phất phơ.

Hình như nó rất sợ hãi nên tay cầm súng cũng run lên.

Ánh đèn đột nhiên lia qua, nó bị ánh sáng đâm vào mắt làm cho chói lóa không mở nổi mắt ra, bối rối kêu lên, “Không được động đậy, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Thời Sênh quơ quơ đèn pin trong tay, nói: “Làm gì có đạn.”

Sắc mặt thằng nhóc nhất thời trắng bệch, cây súng này của nó vốn không có đạn.

Không ngờ chị gái này vừa nhìn đã biết ngay.

Làm sao bây giờ?

Thằng nhóc sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, chị gái này có cướp đồ ăn của nó không, liệu có gϊếŧ nó không?

“Oa!”

Tiếng trẻ con khóc toáng lên làm thằng bé sợ tới mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên cầu thang. Giây tiếp theo, nó cũng không để ý tới Thời Sênh nữa, dùng cả tay và chân bò lên lầu.

Không gian tối om đột nhiên có ánh sáng, nó quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Cô gái kia vẫn còn đứng bên dưới, lia đèn chiếu sáng cho nó, cũng không có ý định đi lên.

Nó bất chấp mấy chuyện này, nghiêng ngả, lảo đảo phi lên lầu.

Ở trong căn phòng trên lầu hai, trên giường, một đứa bé đang khóc ỉ ôi.
Thằng bé vọt tới trước giường, ôm đứa trẻ con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó: “Em gái ngoan, đừng khóc, em gái đừng khóc.”

Nó ôm đứa bé rúc vào một góc, sợ chị gái kia đi từ dưới lầu lên.

Đứa bé khóc rất thương tâm, thằng bé đưa ngón tay cho vào miệng đứa bé, đứa bé lập tức ngậm miệng ra sức mút.

Nhưng mút nửa ngày vẫn chẳng được gì, nó lại bắt đầu gào lên.

“Em gái đừng khóc nữa…” Giọng thằng nhóc nghẹn ngào. Chúng nó đã hết đồ ăn, một chút đồ ăn cuối cùng cũng đã ăn hết từ hôm qua rồi.

“Này nhóc, có thể làm cho nó đừng khóc được không.” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng cô gái kia vang lên đầy buồn bực, “Cứ gào thế này, xác sống ở cả thành phố này sẽ vây lại đây đấy.”

Thằng bé sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, ôm đứa bé lùi vào góc tường, “Em… Ở đây bọn em chẳng có gì cả… Chị tha cho chúng em… xin chị đấy.”
“Nhóc làm cho con bé dừng khóc trước đi đã.” Thời Sênh không kiên nhẫn lắc lắc đèn pin, ánh sáng đảo qua khắp căn phòng.

Nơi này có không ít túi bánh ngọt đóng gói, nhưng giờ đều hết sạch, chắc là bị một lớn một nhỏ này ăn hết rồi.

“… Em gái em…” Thằng bé nghẹn ngào, ôm đứa bé thật chặt, “Nó… đói bụng, em không có cách nào dỗ nó ngừng khóc cả.”

Thời Sênh nhìn nó vài lần, sau đó lấy từ trong không gian ra một thứ quả ném tới.

Thằng nhóc nhìn trái cây ở trước mắt, không khỏi kinh ngạc nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh hung hăng trừng mắt với nó. “Nhìn cái gì mà nhìn, còn khóc là ta gϊếŧ chết cả hai đứa.”

Thằng nhóc run lên, vẫn nhìn Thời Sênh nghi ngờ, một hồi lâu sau mới cắn răng nhặt thứ quả kia lên.

Giờ nó không có cái gì để ăn, dù chị gái này không tới thì anh em nó cũng chẳng sống được thêm mấy ngày.
Thằng nhóc nhìn kỹ quả trong tay vài lần, nó cũng không biết đây là quả gì.

Da màu xanh, vỏ ngoài hơi thô ráp, bóc ra lại thấy bên trong mềm mềm.

“Lột vỏ làm gì, cứ thế ăn.”

Tay thằng nhóc run lên, khóc nức nở, “Em gái em không cắn được.”

Thịt quả tuy rằng mềm nhưng vỏ trái cây lại rất cứng, đối với một đứa trẻ chưa mọc răng mà nói thì chắc chắn không cắn nổi.

Thời Sênh không nói chuyện nữa.

Thế là thằng nhóc lại tiếp tục bóc vỏ cây, nó tự mình ăn hết lớp vỏ, đợi một lát không thấy có triệu chứng gì mới đút thịt quả cho em gái. Thịt quả hơi chát, đứa bé gái vừa ăn vừa nhăn mặt.

Nhưng đói khát với trẻ con mà nói là một thứ rất đáng sợ, vì thế cuối cùng nó vẫn ăn hết được thứ thịt quả chua chua chát chát ấy.

Đứa nhỏ này cũng không ăn nhiều lắm, một quả là đã miễn cưỡng no rồi, ăn no xong nó liền cầm lấy ngón tay của anh trai mình rồi lại ngủ.
“Cảm ơn!” Thằng nhóc cúi thấp đầu nói lời cảm ơn Thời Sênh.

Thời Sênh dựa vào cửa, đèn pin chiếu lên bàn học, trên đó có một bức ảnh chụp.

Trong ảnh chụp là một đôi vợ chồng, có lẽ là cha mẹ hai đứa nhóc này.

“Họ chết rồi à?”

Thằng nhóc nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi nhìn theo hướng đèn mới hiểu cô đang hỏi cái gì.

Biểu tình của nó có vẻ mất mát: “Không biết.”

Thằng nhóc này và em gái nó bị cha mẹ vứt bỏ lại. Trước đó họ cũng muốn dẫn nó đi theo, nhưng vì em gái nó quá bé, khóc không dứt, rất dễ gọi xác sống tới.

Bọn họ thử vài lần nhưng lần nào cũng thất bại, vì thế họ chỉ định mang thằng nhóc đi, để đứa bé gái lại.

Nhưng thằng nhóc không muốn thế, nó rất thích em gái mình cho nên không muốn đi cùng họ.

Tình hình càng ngày càng không tốt, đồ ăn cũng càng ngày càng ít, rốt cuộc hai đứa nó cũng bị vứt bỏ.
Mạt thế, còn sống là nguyện vọng của tất cả mọi người.

Tình cảm anh chị em, cha mẹ, mấy thứ này căn bản không đáng nhắc tới.

“Hận không?”

Hốc mắt thằng bé ửng đỏ nhưng cố nén để không khóc, “Hận.”

Họ là cha mẹ nhưng lại vứt bỏ con của mình.

“Hận cũng vô dụng thôi, nhóc mang theo một đứa trẻ con sẽ không sống nổi, cha mẹ nhóc đã lựa chọn đúng.”

Trẻ con chính là trói buộc ở mạt thế này, là chúa gây phiền toái, hấp dẫn sự chú ý của xác sống.

“Chị nói bậy!”