Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 502: Ảnh hậu hạng nhất (11)




Anh Phong rất nhanh liền có mặt, còn dẫn theo một người phụ nữ.

Thời Sênh mở cửa cho hắn ta. Trông thấy Thời Sênh, ánh mắt của anh Phong rất nhanh liền tập trung vào phần ngực của cô.

Thời Sênh nghiêng người, khuôn mặt để lộ ý cười, “Mời vào.”

“Chà, Tiểu Thiên, mày lấy đâu ra được một ả còn đẹp hơn cả minh tinh thế này.”Anh Phong không chút nghi ngờ, cứ thế tiến vào bên trong phòng.

Thời Sênh đóng cửa, khóa trái lại.

“Tôi chính là minh tinh.”

“Cái gì?”

Thời Sênh đạp một cái qua đó. Người phụ nữ đang được anh Phong ôm sợ hãi hét lên một tiếng chói tai sau đó nấp vào phòng vệ sinh ở bên cạnh.

Thời Sênh bình tĩnh kéo cửa phòng vệ sinh về phía mình rồi đóng lại, chặn đứng âm thanh đó.

Anh Phong bị đạp bất ngờ nên vẫn còn chút lờ mờ. Thế nhưng hắn ta cũng nhìn thấy anh Thiên đang bị Thời Sênh trói lại.
Thời Sênh không để anh Phong có cơ hội đứng dậy, thiết kiếm đặt lên ngực hắn ta, “Tôi chính là minh tinh, đã nghe rõ chưa hả?”

“Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha này.” Anh Phong phản ứng lại, miệng bắt đầu chửi rủa, “Mày có biết ông đây là ai không hả? Dám ra tay với ông, có tin ông cho mày không lết được xác về không.”

Anh Phong cũng chỉ dám chửi, vì dù sao Thời Sênh vẫn còn có thanh thiết kiếm sắc bén bóng loáng đang nằm trong tay.

“Chà, cũng khá bướng đấy.” Thời Sênh đạp một phát nữa lên ngực hắn ta, thiết kiếm đâm vào yết hầu hắn, “Bướng thêm chút nữa để tôi xem xem nào.”

Anh Phong có thể cảm nhận được thứ nhiệt độ lạnh đến thấu xương. Cô gái vừa đạp hắn có nét mặt rất xinh đẹp thế nhưng cái biểu cảm đó còn vượt quá cả u ám, khiến người khác liên tưởng đến mấy tên biếи ŧɦái điên cuồng gϊếŧ người trong phim.
Hắn không kiềm chế được bắt đầu run cầm cập, nói năng không đầu không đuôi, “Cô… cô là ai, tôi với cô không oán không thù, cô muốn gì?”

Thời Sênh tẩn anh Phong một trận trước, sau đó trói lại, ném xuống trước mặt Cố Trì.

“Khi nào cậu ta tha thứ cho các người thì khi đó các người được phép cút khỏi đây.”

Anh Phong và anh Thiên bốn mắt nhìn nhau. Thằng trai bao này kiếm đâu ra được một ả dũng mãnh như vậy?

“Vậy… nếu như cậu ta không tha thứ cho chúng tôi thì sao?”Anh Thiên run lấy bẩy lên tiếng.

“Vậy thì phải băm nhỏ cho chó ăn.”

Những câu nói này, bình thường bọn họ đều chỉ nghe từ những anh lớn chị lớn trong các băng đảng xã hội đen, hôm nay bỗng nhiên được nghe từ miệng một người con gái xinh đẹp như thế này, tự dưng cảm thấy không quen một chút nào.
Cố Trì vẫn giữ tư thế đó, đối với hai người đang quỳ trước mặt cậu xin tha thứ không hề tỏ ra một chút cảm động nào.

Đầu ngón tay cậu ta cử động, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại ở đằng xa.

Thời Sênh nhìn cậu ta một cái, chuyển cái điện thoại đó cho cậu ta.

Quá trình mở máy chậm chạp.

Tốc độ bấm trên màn hình lại càng chậm, cứ như phải mất đến ba phút mới ấn gọi được một cuộc điện thoại.

Cậu ta mở loa ngoài.

Đến khi kết nối được, đầu dây bên kia vang đến âm thanh của động cơ rất lớn, pha lẫn với tiếng hét chói tai của cả trai lẫn gái.

“Lão đại? Xuỵt… câm mồm hết đi, chết tiệt, dừng lại.”Đầu dây bên kia rất nhanh sau đó yên tĩnh trở lại, “Lão đại, mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy ạ?”

“Đến nhà tao.” Cố Trì chỉ nói ba chữ này rồi ngắt điện thoại,. Chiếc điện thoại từ trên tay cậu ta trượt xuống, rơi thẳng xuống nền nhà.
Sau lúc đó Cố Trì không nói thêm một lời nào nữa, cứ giữ một tư thế đó mãi đến khi chuông cửa vang lên.

Một đám nam nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đứng ngoài cửa, mặt mũi khá sáng sủa. Tuy ăn mặc giống mấy tên côn đồ nhưng vừa nhìn đã nhận ra giá của những bộ quần áo đó không hề ít.

Thời Sênh mở cửa, đám người bên ngoài ai nấy đều kinh ngạc cộng thêm ngẩn ngơ.

Đây không phải là Lam Thâm sao?

Sao cô ấy lại ở trong nhà của lão đại vậy.

Lão đại, anh đã giấu bọn em làm những gì vậy!

“Người đứng đầu có thể vào, những người còn lại đợi ở bên ngoài.” Thời Sênh ném cho bọn họ một câu rồi quay người vào phòng khách.

Đám người này giống như ánh hào quang của Mary Sue vậy, người khác nhìn vào liền thấy lóa mắt.

Gã thanh niên đứng trước mặt đánh mắt ra hiệu về phía sau rồi bước theo Thời Sênh vào trong phòng.
“Trời… lão đại, nhà anh vừa bị cướp đến càn quét à? Lão đại?” Gã thanh niên đó nhìn cảnh tượng yên ắng trong phòng khách, lại càng thêm ngẩn ngơ

“Đây chẳng phải là Tiền Phong sao? Cái tên rác rưởi này tại sao lại ở đây.”

Quan trọng hơn là ảnh hậu Lam Thâm cũng ở đây a a a a a!!!

Cố Trì mãi một lúc lâu sau cũng không trả lời. Gã thanh niên dường như đã quen với bộ dạng đó của cậu ta, cứ thế tiến đến chỗ Tiền Phong đạp cho hắn ta một trận.

Đợi đến lúc cậu ta đạp xong, Cố Trì mới ngẩng đầu lên, “Xử lý đi.”

Khẩu khí dõng dạc rõ ràng ra lệnh cho người khác đó, hệt như người vừa nãy bị trói lại không phải là cậu ta.

“Được thôi.” Gã thanh niên đáp lại một tiếng, hướng người ra bên ngoài gân cổ gào lớn, “Hai người nữa vào đây.”

Rất nhanh sau đó liền xuất hiện hai gã thanh niên khác đi vào.
“Theo nguyên tắc cũ.”

Hai gã thanh niên nhìn Cố Trì một cái, dường như đã hiểu được điều gì, lôi hai tên còn đang cầu xin tha thứ ra bên ngoài.

“Trong nhà vệ sinh còn có một người phụ nữ, mang ra ngoài luôn đi.” Thời Sênh nhắc nhở một câu.

Hai gã thanh niên không thấy Cố Trì phản đối, lôi người phụ nữ trong nhà vệ sinh ra ngoài, lại gọi thêm hai cô gái trẻ vào trong dọn dẹp đồ đạc trong phòng.

Ánh mắt hai cô gái trẻ cứ lúc lúc lại lướt nhanh trên người Thời Sênh một lượt, có lẽ rất tò mò tại sao Cố Trì lại có thể quen cô.

Chỉ là đơn giản dọn dẹp một lúc nên rất nhanh sau đó đã dọn dẹp xong.

Gã thanh niên đi ra ngoài một lúc, đến khi quay lại thì đám người đó đã rời đi.

“Ảnh hậu, ảnh hậu, cho em xin chữ ký đi.” Gã thanh niên lập tức làm bộ dạng hài hước, “A a a, nữ thần à, chị nhất định phải cho em xin chữ ký.”
Thời Sênh: “…”

Cậu ta không đi quan tâm lão đại của mình trước lại đi đòi cô xin chữ ký trước, đầu óc có phải có vấn đề rồi không?

Gã thanh niên đó tên là Lâm Trạch Nam, dùng chính lời nói của gã thanh niên này thì cậu ta là trợ lý kiêm hộ pháp của Cố Trì.

Tất nhiên hộ pháp là do cậu ta tự ý phong cho mình.

Trợ lý cũng là do cậu ta tự thăng chức.

“Phản ứng của lão đại có chút chậm chạp. Nữ thần đừng để bụng, em đưa lão đại đi thay quần áo trước. Chị cứ tự nhiên ngồi, không cần khách sáo.”

Khoác lác với Thời Sênh xong, Lâm Trạch Nam mới nhớ đến vị lão đại bị cậu ta quên sạch.

Lâm Trạch Nam giúp Cố Trì xử lý sơ qua vết thương trên người, mãi một hồi mới đi ra ngoài.

Cố Trì vẫn mặc áo phông, cùng kiểu dáng, cùng kích cỡ, đến hình cái đầu lâu cũng giống với chiếc áo vừa thay ra, hoàn thoàn không nhìn ra điểm nào giống như cậu ta vừa thay quần áo.
Cậu ta chằm chằm nhìn Thời Sênh mấy giây rồi đột nhiên lấy từ trong túi quần một chiếc chìa khóa, “Đền xe cho cô.”

Nói xong, cậu ta liền đặt mông ngồi xuống, không nói gì cũng không làm động tác nào khác.

Thời Sênh: “…” Con người này đúng là bị thần kinh phải không?

Phát điên mất, bà đây chưa bao giờ được gặp phải một nhân vật phản diện bình thường.

Lâm Trạch Nam đã quen mới bộ dạng này của lão đại nhà mình, cái tên mặt thộn này lập tức quên mất lão đại của mình, kéo Thời Sênh hỏi hết cái này đến cái nọ, “Nữ thần, nữ thần, sao chị lại quen lão đại nhà em vậy?”

“Cậu ta vẽ bậy lên xe của tôi, tôi tìm cậu ta tính sổ.” Thời Sênh trả lời ngắn gọn.

“Lão đại, đây là chiêu gì vậy.” Lâm Trạch Nam có chút lơ mơ.

Hết việc làm hay sao mà đi vẽ bậy lên xe của nữ thần nhà người ta làm cái gì không biết?
Không đúng…

Gần đây lão đại chỉ vẽ bậy lên một chiếc xe.

“Trời, nữ thần, chị cũng sống ở đây à?” Lâm Trạch Nam kinh ngạc một cách khoa trương.

Nữ thần lại sống ở đây.

“Ừm.” Sống ở đây thì làm sao?

Nguyên chủ hình như rất thích môi trường xung quanh khu nhà của khu nhà này, rất thanh tịnh.

Lâm Trạch Nam hạnh phúc đến nước miếng như muốn chả ra ngoài, hai con mắt đều biến thành hai hình trái tim.

Lâm Trạch Nam khá đẹp trai, giống với anh trai nhà mình, vẻ đẹp trai rất ấm áp, nhưng khi cười thì lại có chút lưu manh.

Trông thấy một gã thanh niên lớn tướng dùng ánh mắt đó nhìn mình, Thời Sênh không chịu được rùng mình một cái.

Vẫn không bằng cái tên thần kinh ở đằng kia.

Lâm Trạch Nam vặn vẹo một lúc, nhãn cầu quay tròn, đột nhiên hỏi: “Hai tên lúc nãy không phải là do nữ thần giải quyết đấy chứ?”
Thời Sênh nghi hoặc.

Tại sao không nói là do lão đại nhà cậu ta giải quyết chứ?

Lâm Trạch Nam lúng túng gãi đầu, kéo Thời Sênh bước sang bên cạnh vài bước, “Lão đại nhà chúng em một khi đã ra tay, đều là chết hoặc không thì tàn phế, chính là cái kiểu đánh đến khi nào không bò dậy được thì thôi.”

“Ồ, xem ra là tôi đánh quá nhẹ rồi.” Thời Sênh kết luận.

ối, xinh đẹp như thế này, nhất định rất dễ bắt nạt, ai ngờ được cô ta lại lợi hại hơn cả mình.

Mãi một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy, có tiếng thở hổn hển truyền đến, “Ông đây đang làm việc, gọi cái gì?”

Anh Thiên nuốt nước bọt, “Anh Phong… Cố Trì, Cố trì chịu phục rồi, anh qua đây đi.”

“Ha, ông đây còn tưởng thằng trai bao đó còn có thể chịu đựng được vài hôm, thật không ngờ cũng chỉ là một thằng hèn nhát, được, tao qua ngay đây.” Đầu dây bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Thời Sênh ném điện thoại xuống chỗ bên cạnh, “Nào, nói cho tôi nghe những việc đã xảy ra.”

Anh Thiên run cầm cập kể lại một lượt những việc đã xảy ra.

Cố Trì động đến người phụ nữ của cái tên gọi là anh Phong. Anh Phong đương nhiên là phải dạy dỗ Cố Trì. Kết quả Cố Trì không chịu phục nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Sự việc chỉ đơn giản như vậy.

“Phụ nữ? Có xinh đẹp không?”

“Tạm được…”

“Có xinh đẹp như tôi không?”

“Không…”