Minh Khâm nói với cô, Vũ Văn Mạc là người rất hòa nhã, dễ gần, bất luận là đối với người của mình, hay đối với con tin nước khác, ông đều đối xử rất tốt.
Nhưng 16 năm trước, ông ta đột nhiên bị người khác cho rằng trúng tà, tính mạng nguy cấp, nên được đưa đến Vân Ẩn Tự.
Lúc đó Minh Khâm vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, đám người đó bảo hắn làm gì, hắn cũng chỉ biết làm theo.
Ký ức về khoảng thời gian đó cũng không nhiều, những chuyện hắn biết thì đều là do sau này điều tra ra được.
Vũ Văn Mạc bị gϊếŧ cả nhà vì tội danh mưu phản.
Thời Sênh chống cằm, ánh mắt lạc trên thánh chỉ cũ kỹ kia.
Vũ Văn Mạc có thánh chỉ này, nếu muốn làm Hoàng thượng, lúc đó có thể lấy ra, nhưng có thể tạo phản nhiều năm như vậy trước khi tiên hoàng đăng cơ sao?
Tiên hoàng đương chính hơn 30 năm, nhưng tại sao mười mấy năm sau tiên hoàng mới chất vấn?
Hay là nói, tiên hoàng luôn không biết có di chiếu này, nhưng về sau mới biết?
Dường như chỉ có giải thích như vậy thì mới có thể giải thích thông được.
“Ngươi nói với ta như vậy, không sợ Vũ Văn Tuần sao?” Thời Sênh thu lại những suy nghĩ tản mạn, nhìn Minh Khâm mà cười như không.
Ánh mắt Minh Khâm tràn đầu sự ấm áp, dịu dàng, khiến người ta không thể cưỡng nổi muốn đắm chìm trong đó. Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh mấy giây, chầm chậm lên tiếng, “Vậy thì ta sẽ lật đổ giang sơn của hắn.”
“Ngươi mà có năng lực lớn như vậy, thì còn chờ ở đây làm gì?”
Trong ánh mắt Minh Khâm như có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, “Bởi vì nàng ở đây.”
“Trêu chọc ta thì hậu quả rất nghiêm trọng.” Thời Sênh gõ gõ lên mặt bàn, “Ngươi có chịu nổi trách nhiệm không”
Trêu chọc?
Minh Khâm thấy không hiểu chữ này, nhưng câu phía sau thì hắn hiểu.
“Đương nhiên.”
Thời Sênh tiến đến gần Minh Khâm, nâng cằm hắn lên, “Nhưng, làm người của ta, thì phải nghe theo ta, mọi chuyện đều phải thuận theo ý ta.”
“Ngoài chuyện trên giường, thì ta đảm bảo, chuyện gì cũng nghe theo nàng.”
Gương mặt Thời Sênh bối rối, vội vàng buông tay, “Vậy thì thật đáng tiếc, trên giường cũng đều phải nghe theo ta, vì vậy chúng ta không hợp.”
Chúng ta hãy gặp nhau ở thế giới sau nhé!
Cùng với một người mà bụng toàn nước bẩn như vậy, không biết khi nào sẽ tính toán gài bẫy bạn, da đầu cô bỗng tê dại.
Minh Khâm hơi chau mày, ánh mắt hơi đấu tranh.
Cuối cùng Minh Khâm không nói gì, chỉ đứng dậy bỏ đi.
Quả nhiên, người đàn ông trên giường là cố chấp như vậy sao!
Thời Sênh nghĩ, mình lấy được thánh chỉ, thì nhiệm vụ Thay mận đổi đào coi như hoàn thành.
Dù gì nhiệm vụ cũng không nói là cô phải phản án cho Vũ Văn Mạc.
Quả nhiên hoàng thất nhiều thì phi.
Nhanh chóng phá nam chính nữ chính, sau đó rời khỏi nơi này.
…
Do bệnh của Tiểu hoàng tử dần dần có chuyển biến tốt, nên Vũ Văn Tuần từ chỗ lo lắng cũng chuyển dần sang vui vẻ.
Mấy ngày liền đều ở cùng với bảo bối.
“Phụ hoàng, con không muốn uống.” Gương mặt nhỏ nhỏ của Vũ Văn Kính nhăn lại.
“Đừng bướng bỉnh.” Vũ Văn Tuần hừm một tiếng, rồi đích tay bón thuốc, “Không uống thuốc thì làm sao có thể khỏe được?”
Vũ Văn Kính chỉ có thể nhăn mặt vào uống hết bát thuốc.
“Phụ hoàng, con không muốn ở đây nữa.” Vũ Văn Kính nắm lấy tay áo Vũ Văn Tuần, gương mặt đáng thương.
“Sao lại thế?”
Vũ Văn Kính mím môi, có chút sợ sệt, ánh mắt nhìn lướt qua đám cung nữ, thái giám bên ngoài.
Vũ Văn Tuần nhíu mày, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ lui ra.
Hôm đó, Vũ Văn Kính chuyển tới Dưỡng Tâm Điện, tất cả những người hầu hạ Vũ Văn Kính đều bị nhốt vào đại lao.
Lúc Lục Nhược đi vào, thì đúng lúc có Vũ Văn Tuần ở đó.
“Bệ hạ.” Lục Nhược cúi người vái.
Do Lục Nhược dùng thuốc gia truyền cứu được Vũ Văn Kính, vì vậy Vũ Văn Tuần cho phép nàng ta có thể tùy ý đến thăm Tiểu hoàng tử.
Nhưng hôm nay sắc mặt Vũ Văn Tuần có gì đó không đúng lắm.
Trong lòng Lục Nhược không hiểu, người đàn ông này lại tức giận chuyện gì?
Chơi với vua như chơi với hổ, quả nhiên nói không sai chút nào.
Lục Nhược cúi đầu, oán thầm.
Vũ Văn Tuần vỗ về Vũ Văn Kính xong, mới cho Lục Nhược đi theo hắn ra ngoài.
Trong lòng Lục Nhược càng thấp thỏm không yên, lẽ nào lại có người muốn hại cô?
“An Chiêu nghi, lần trước nàng cho Vũ Văn Kính uống thuốc gì, cho trẫm thêm một phần.”
“Hả?” Hỏi cô lấy thuốc.
Sắc mặt Vũ Văn Tuần không được tốt, Lục Nhược vội vàng lấy một chiếc bình sứ trong tay áo rồi đưa qua cho hắn.
May là lần trước nàng ta đổi được ít thuốc cho hệ thống mà chưa dùng hết.
Vũ Văn Tuần cầm lọ thuốc rồi bước đi.
Lục Nhược cảm thấy mơ màng, không hiểu gì hết.
“Hệ thống, hắn có chuyện gì vậy?”
“Độ hảo cảm của Vũ Văn Tuần đối với cô chỉ có 50 thôi.”
“Hả?” nàng ta không làm gì cả, trước đây là 60 mà? Sao bây giờ lại biến thành 50?
“Nguyên chủ, tôi nhắc nhở cô thêm một câu, loại thuốc mà cô đổi được chỉ là dược sơ cấp, không đủ để chữa khỏi cho Vũ Văn Kính.”
Lục Nhược nghe như sét đánh ngang tai.
Một lúc lâu sau, Lục Nhược mới nói lên lời, “Vậy… Làm sao hắn mới khỏi được?”
“Tôi kiểm tra thấy, trên người hắn có một loại sóng năng lượng, có lẽ là Trang Quỳnh.”
Trang Quỳnh…
“Độ hảo cảm của Trang Quỳnh đối với ta là bao nhiêu?”
“Xin lỗi, không thể kiểm tra.”
“Tại sao lại không kiểm tra được?” Lục Nhược hơi vội vàng, tính năng độ hảo cảm này xuất hiện sau khi hệ thống nâng cấp.
Kể từ khi có tính năng này, nàng ta có thể biết rõ người bên cạnh có thiện ý hay ác ý với nàng ta.
“Có thể đối phương có hệ thống cao cấp hơn, tôi không thể…”
Kể từ ngày hôm đó về sau, Lục Nhược bắt đầu đen đủi, bị tội khi quân, đày vào lãnh cung.
Ngược lại là Thời Sênh, Vũ Văn Kính giúp cô tăng độ hảo cảm trước mặt nam chính.
Hôm đó, lúc Thời Sênh vào, Vũ Văn Kính đã tỉnh dậy một lần, lặng lẽ nhìn theo cô.
Thời Sênh thấy Vũ Văn Tuần phái người đem đồ đến, nhưng cô đều từ chối tất cả.
Nam chính của chúng ta là người có thù sâu oán nặng, đột nhiên lại muốn lấy lòng ta làm gì?
Đừng tưởng rằng, ta như vậy là đã bỏ qua cho ngươi.
…
Ngày 9 tháng 9, là sinh thần của Vũ Văn Tuần.
Nước phụ thuộc Tây Lương đã cử Nhị hoàng tử đến chúc mừng.
Đại hoàng tử?
Đại hoàng tử ở Đông Tấn.
Minh Khâm là Đại hoàng tử của Tây Lương, đương nhiên phải xuất hiện.
Nhưng Quốc sư Thời Sênh này, có lẽ là Vũ Văn Kính lại tăng hảo cảm cho cô, nên vinh dự được xuất hiện.
Đương nhiên là Thời Sênh không biết, cô chỉ cảm thấy có thể nam chính bị điên rồi.
Nếu không thì là đang bày âm mưu gì đó.
Cấp bậc của Thời Sênh không cao cũng không thấp. Minh Khâm ngồi đối diện với cô, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.
Thời Sênh nghĩ thấy hắn cũng rất đáng thương, quốc gia của mình mà không thể quay trở về, ở đây làm con tin gì gì đó.
“Quốc sư.” Vũ Văn Kính lắc lư thân người, chặn trước tầm nhìn của Thời Sênh.
“Gì thế?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn nó.
Hai tay nó nắm lại, trịnh trọng cúi người, “Tạ ơn cứu mạng của Quốc sư.”
Thời Sênh: “…”
Thằng bé này bị bệnh, mơ mơ màng màng mà vẫn nhận ra người?
Đủ rồi đấy!
“Tiểu hoàng tử, sao lại tạ ơn ta?”
“Sao Bệ hạ vẫn để nàng ta làm Quốc sư. Chúng ta thấy không có một chút tác dụng nào cả?”
“Suỵt! Các ngươi thì biết cái gì, vị này tà ma, nói không chừng nàng ta thực sự có bản lĩnh gì đó.”
Những chuyện kỳ quái ở Trích Tinh Lầu bây giờ đều đồn thổi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Cái gì mà không vào được cửa, vào rồi thì không tìm được đường ra, ban đêm ở Trích Tinh Lầu luôn luôn có bóng trắng bay bay giống như ma quỷ.
Có người nói, kẻ sống trong Trích Tinh Lầu là yêu quái, cũng có người nói, người sống trong Trích Tinh Lầu là thần tiên.
Những câu chuyện như vậy cứ nối nhau hết chuyện này đến chuyện khác.