Lục Nhược bóp nhẹ bên eo, không được tức giận, không được tức giận, chính sự quan trọng, “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Chúng ta có gì để nói chứ?” Nữ chính đại nhân tìm đến cửa, nhất định không phải chuyện hay ho gì.
“Tôi biết trên người cô có không gian, nếu như cô không muốn người khác biết, thì hãy nói chuyện với tôi.”
Ta đi!
Nữ chính đại nhân học được cách uy hϊếp người khác rồi.
“Ngươi đi nói đi.” Tưởng ta sợ ngươi sao.
Lục Nhược: “…”nàng ta lại để mình đi nói?
Không đúng.
Nàng ta nhất định đang lừa gạt mình.
Ánh mắt Lục Nhược đảo đi đảo lại mấy vòng, “Trang Quỳnh, rốt cuộc cô là ai?”
Hệ thống nói, nàng ta không phải từ thế giới khác đến, nhưng cô luôn cảm thấy hành vi của nàng ta không giống với người ở thế giới này.
Cô cũng nghe qua, Trang Quỳnh trước đây mặc dù hung hăng ngang ngược, nhưng nàng ta cũng có mức độ, không thể nào làm ra được những chuyện như bây giờ.
“Ngươi quan tâm đến ta là ai?”
“Cô không phải là Trang Quỳnh có đúng không?” Lục Nhược tiếp tục hỏi, “Cô xuyên việt hay là trùng sinh? Trong tiểu thuyết, xuyên việt hoặc trùng sinh đều có không gian, cô là trường hợp nào?”
“Ta là thần.”
Lục Nhược: “…”
Bị thần kinh hả?
Nàng ta nhất định không đồng ý nói với cô.
Trước tiên phải lấy được sự tín nhiệm của nàng ta.
“Tôi đến từ tương lai, cũng không đúng, có lẽ là thế giới cùng cấp với tương lai, bởi vì thời đại của tôi không có triều đại này. Tôi muốn quay trở về, nhưng tôi cần một số đồ, may mà trên người cô có những thứ đồ có thể giúp tôi quay trở về. Cô có thể giúp tôi được không?
Lục Nhược nói qua một lần về lai lịch của mình, sau đó đưa ánh mắt chờ đợi nhìn Thời Sênh.
“Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?” Coi ta là cái máy từ thiện ư?
“Lẽ nào giữa người với người không nên giúp đỡ lẫn nhau sao?” Cô ấy hiểu những gì mình nói, cô ấy cũng tới từ tương lai.
Trong lòng Lục Nhược hơi kích động.
Thời Sênh: “…” Thật không ngờ nữ chính này lại là một nữ chính ngây thơ như vậy.
Bổn cô nương ta đến phải quỳ với ngươi.
Chính là do hiện tại không dám tùy ý giúp đỡ ông nội bà nội.
Ngươi đã đến thời đại này còn nói với bổn cô nương ta giúp đỡ lẫn nhau cái gì.
Đâm cho nhau hai phát dao có tính là giúp đỡ lẫn nhau không?
Cung đấu một thời gian dài như vậy, nữ chính đại nhân, ngươi không hấp thụ được chút giáo huấn nào sao?
Quá sợ rồi!
Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, “Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Lục Nhược sững người.
Nàng ta có thể giúp cô làm gì?
“Lẽ nào cô không muốn quay về sao?” Lục Nhược nhận định rằng Thời Sênh từ thế giới tương lai đến, “Nếu như tôi có thể quay về, không chừng cô cũng có thể, giúp tôi cũng là giúp chính cô. Thế giới này quá đáng sợ, lẽ nào cô lại thích ở đây?”
“Rất thích.”
“Nơi này có gì tốt chứ?” Lục Nhược thấy lạ. Nàng ta không thích nơi này một chút nào cả, không có ti vi, không có điện thoại, không có điều hòa, cả ngày ngoài đối diện với đám cung nữ, thái giám, thì phải để phòng người khác tính kế với mình.
Lục Nhược cố gắng hết sức để khuyên nhủ Thời Sênh.
“Nhưng ở nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.”
“Đó là cô, chứ không phải tôi.”
Lục Nhược: “…”
Lục Nhược hồi tưởng lại những chuyện trước đây, hình như đúng là như vậy.
“Coi như tôi xin cô, cô hãy giúp tôi có được không. Thực sự tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi muốn về nhà.” Lục Nhược chắp hai hai tay khẩn cầu.
“Giúp cô tôi chẳng được lợi ích gì, vậy tại sao phải giúp cô.” Làm mà bị lỗ thì bổn cô nương ta chẳng làm.
“Chúng ta đều đến từ tương lai, xem như là dựa vào tình đồng hương mà giúp tôi có được không?
“… Tại sao cô lại ích kỷ máu lạnh như vậy, chúng ta đều ở một môi trường hoàn toàn xa lạ, giúp một chút thì có làm sao?” Lục Nhược nói một lúc rồi bắt đầu trách móc.
“Đúng thế, tôi ích kỷ máu lạnh.” Thời Sênh gật đầu thừa nhận, trong giọng nói còn phát ra tiếng cười ác ý, “Cô có thể khiến tôi như thế nào?”
Cô có thể khiến tôi như thế nào?
Khiến tôi như thế nào?
Như thế nào….
Nàng ta tức giận hùng hổ bỏ đi, khóe môi vẫn còn lải nhải mắng chửi Thời Sênh không giúp nàng ta, Vân Vân ích kỷ máu lạnh.
Thuộc tính của Nữ chính này…
Sao lại quái như thế chứ?
Đợi bóng Lục Nhược biến mất, Thời Sênh mới nhanh chóng đi vào.
Lúc cô nhảy xuống, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một cái bóng trắng, bên eo bị ôm chặt, rồi bị người nào đó lao tới ôm vào lòng.
Một cái xoay người, tung bay, tiếng gió gào thét, cô bị đưa lên chỗ cao nhất của Trích Tinh Lầu.
Thời Sênh giơ chân định đạp, bỗng có một bàn tay lành lạnh ấn chân cô xuống, “Trang tiểu thư, đạp hỏng tiểu đệ đệ rồi, nửa đời về sau của cô sẽ buồn và khó chịu lắm đấy.”
Ta… ngày!
Tên lưu manh thối tha này.
Kiếm của ta đâu?
Thanh kiếm từ trong không trung xuất hiện trên tay Thời Sênh, ánh sáng lạnh lùng từ đôi mắt Minh Khâm vụt qua. Thời Sênh giãy giụa khỏi lồng ngực hắn, xoay người rồi nhảy sang phía đối diện, thanh kiếm lạnh như băng chống vào lồng ngực hắn.
Gió đêm ùa đến, tà áo bay lên, mái tóc đen như cũng đang nhảy múa.
Minh Khâm xông về phía trước một bước, mũi kiếm chọc thẳng vào lồng ngực hắn, đến lông mày hắn cũng không nhíu lại, mà còn cườI nói với Thời Sênh, “Đâm vào đi, như vậy ta sẽ không quấy nhiễu cô nữa.”
Tay Thời Sênh run lên.
Tên điên này.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi thu kiếm lại
“Cô không nỡ với tôi?” Minh Khâm cúi đầu, nhìn chất lỏng ở lồng ngực mình đang từ từ chảy ra.
Không nỡ cái ông nội nhà ngươi!
“Ngươi thích ta ở chỗ nào?”
“Hung hăng, ngang ngược, gây chuyện vô lý, không coi ai gì.”
[Nhiệm vụ ẩn giấu: oan tình được rửa sạch]
Tiếng Hệ thống chồng lên tiếng của Minh Khâm.
Thời Sênh hơi hoảng loạn.
Oan tình được rửa sạch?
Cái này là có ý gì vậy?
Hắn thì có oan gì chứ?
[Mục tiêu nhiệm vụ: Minh Khâm. Nội dung nhiệm vụ:Mời Ký chủ tự hiểu ý nghĩa của câu chữ ]
Mẹ kiếp!
Có bản lĩnh thì mi giải thích cho ta nghe coi?
Bây giờ, tiểu tiện nhân ngươi gửi nhiệm vụ càng ngày càng không suy nghĩ đến hậu quả.
“Vừa rồi ngươi nói thích ta ở điểm nào?” Thời Sênh chớp mắt, hỏi lại một lần nữa.
Minh Khâm không cảm thấy phiền phức chút nào, “Hung hăng, ngang ngược, gây chuyện vô lý, không coi ai gì.”
Đây là đang đặc biệt khen cô sao?
Lẽ nào không phải là thích dung nhan, thân thể kiều diễm của ta sao?
Tên thiểu năng này.
Thời Sênh thả người nhảy xuống, Minh Khâm hơi kinh hãi, sau đó vội vàng nhảy xuống theo cô.
Hai người họ đồng thời rơi xuống đất.
Ánh mắt Minh Khâm thâm trầm nhìn thanh kiếm trong tay Thời Sênh.
Vừa rồi, cô ấy giẫm trên thanh kiếm này xuống.
Minh Khâm nhìn Thời Sênh đi vào Trích Tinh Lầu, liền vội vàng đi theo, “Ta biểu lộ với cô, lẽ nào cô không cho ta một đáp án?”
Thời Sênh cười nhạt, “Ai quy định là ngươi biểu lộ thì ta phải trả lời ngươi?”
Minh Khâm: “…”
Nhìn Thời Sênh vào trong, đóng cửa, người Minh Khâm né sang một bên, lúc Thời Sênh đang chuẩn bị đóng cửa lại, thì người hắn đã nhanh chóng luồn vào trong, ấn lấy vai Thời Sênh, xoay người mộ cái, rồi đè cô lên cửa.
Hắn dùng chân đè lấy chân cô, rồi kẹp chặt tay cô ở sau lưng.
Lồng ngực Thời Sênh hơi phập phồng, sắc mặt không tốt.
Ánh mắt Minh Khâm ấm áp dịu dàng, hắn cúi người, dán chặt vào Thời Sênh.
Đầu Thời Sênh nghiêng về một bên, né tránh hắn.
Đôi môi mang theo chút hơi lành lạnh đặt xuống mặt cô, Minh Khâm nhẹ nhàng lướt qua, sau đó chầm chậm di chuyển đến khóe môi cô.
“Minh Khâm, ta cho ngươi một cơ hội, buông ta ra.” Thời Sênh không giãy giụa nữa, mà bình tĩnh nói.
Động tác của Minh Khâm cũng dừng lại, bờ môi hắn cũng dừng lại trên khóe môi của Thời Sênh. Hắn thè lưỡi liếm liếm, lặp đi lặp lại đến mấy lần, cuối cùng mới buông Thời Sênh ra.
“Ta không ép nàng.” Minh Khâm lùi lại một bước, “Nhưng, nàng hãy nhớ lấy, ta đã nhắm chuẩn nàng rồi, cứ coi như nàng không đồng ý, thì cuối cùng ta cũng có cách để có được nàng.”
“Vậy sao?” Thời Sênh dùng tay áo lau miệng, “Vậy nếu như ta chết thì sao?”
“Ta sẽ chết cùng nàng.”