Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 418: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (28)




CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (28)

Vụ án thiếu nữ mất tích đang xôn xao khắp giang hồ. Dưới chân núi Ma giáo bị bao vây đông đúc đến mức nước cũng không ngấm qua được.

Lúc này, ở trấn nhỏ cách Ma giáo gần nhất, không ít người đều tụ tập tại đây.

Phó Diệc Vân và ông Bạch cũng bất ngờ có mặt.

“Diệc Vân ca ca, Tiểu Lạc muội muội không sao chứ?” Liễu Nhứ ngả vào bên cạnh Phó Diệc Vân, gương mặt tỏ vẻ lo lắng.

Phó Diệc Vân vỗ nhẹ vào tay cô ta, “Đừng lo, người của Ma giáo đang hung hăng ngang ngược, cũng biết ai có thể ra tay được, ai không.”

“Đều là do thϊếp không tốt. Nếu hôm đó thϊếp cương quyết đưa Tiểu Lạc muội muội đi thì tốt rồi.”

Phó Diệc Vân nhìn bộ dạng tự trách mình của Liễu Nhứ, cảm thấy hơi đau lòng, “Nàng cũng không biết cô ấy bị Ma giáo cướp đi, không liên quan đến nàng, đừng tự trách bản thân.”
Phó Diệc Vân thấy thương Liễu Nhứ, nhưng hắn cũng thương Bạch Lạc, không biết tại sao từ sau hôm nghe được Vô Tranh nói Bạch Lạc thích mình, trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh lại được.

Có những lúc, khi hắn đối diện với Liễu Nhứ, thậm chí lại nhớ đến khoảng thời gian Bạch Lạc ở cùng hắn.

Liễu Nhứ thấy thần sắc Phó Diệc Vân có chút thay đổi, cô ta vội vàng lay lay tay hắn.

Mặc dù, bây giờ cô ta không thích người đàn ông này, nhưng cô ta cũng không muốn hắn thích một cô gái khác.

Ông Bạch sa sầm mặt ngồi đối diện vói Phó Diệc Vân, không biết đang nghĩ gì.

Những người khác thì đang thảo luận chuyện tấn công Ma giáo, nhưng liên tiếp hai lần liền, danh môn chính phái bị tổn thất nhiều người như vậy, những người có thực lực của bọn họ cũng không nhiều. Có điều nếu bây giờ không tấn công, đợi sau này khi Ma giáo lớn mạnh lên, thì lúc đó bọn họ thực sự không có cách nào để đấu với Ma giáo.
Thảo luận xong, đám người đứng dậy tự tản đi.

Phó Diệc Vân và Liễu Nhứ trở về phòng. Tư tưởng Phó Diệc Vân hơi không tập trung.

Liễu Nhứ đứng bên cạnh bàn, cô ta quay đầu nhìn Phó Diệc Vân đang đứng bên cạnh cửa sổ. Thấy hắn không chú ý sang bên này, cô ta liền lấy một chiếc bình sứ từ trong tay áo ra, cần thận đổ một ít bột màu trắng vào trong cốc trà.

Lúc đầu cô ta đổ hơi ít, nhưng sau đó cô ta tiếp tục đổ thêm.

Liễu Nhứ thu lại chiếc bình sứ, cầm cốc trà, đưa đến trước mặt Phó Diệc Vân, “Diệc Vân ca ca, uống trà đi.”

Phó Diệc Vân hơi mỉm cười, nhận lấy cốc trà, uống một ngụm.

Liễu Nhứ tựa đầu vào lồng ngực Phó Diệc Vân, ngón tay từ từ vẽ những vòng tròn nhỏ nhỏ trên ngực hắn.

Thân thể Phó Diệc Vân bỗng có chút phản ứng, hắn ôm chặt Liễu Nhứ, giọng trầm trầm, “Nhứ Nhi, đừng đùa.”
Liễu Nhứ bĩu môi, “Diệc Vân ca ca không thích thϊếp sao?”

“Không phải.”

Mặt Liễu Nhứ lập tức trông hơi khó coi, “Có phải Diệc Vân ca ca trách thϊếp…”

Phó Diệc Vân ôm lấy mặt Liễu Nhứ, trên mặt Liễu Nhứ đã có một dòng nước mắt trong suốt.

Nhìn thấy Liễu Nhứ khóc, Phó Diệc Vân lập tức ném Bạch Lạc lên đến chín tầng mây, “Nhứ Nhi đừng khóc. Ta không trách nàng, thật đó.”

Liễu Nhứ không nói gì, vẫn lặng lẽ khóc.

Bộ dạng đáng thương đó, đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ trong lòng Phó Diệc Vân, hắn cúi đầu ngậm chặt môi Liễu Nhứ.

Hai người cứ thế quấn lấy nhau, giường bị rung lắc phát ra những tiếng cót ca cót két.

Liễu Nhứ quấn lấy Phó Diệc Vân, cho đến khi hắn mệt không chịu nổi nữa thì ngủ luôn.

“Diệc Vân ca ca.” Liễu Nhứ lay người Phó Diệc Vân.
“Nhứ Nhi đừng đùa nữa, ngủ đi.” Giọng Phó Diệc Vân mơ mơ màng màng không rõ, đưa tay ôm lấy Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ gọi thêm mấy tiếng nữa, nhưng Phó Diệc Vân không đáp lại. Lúc này cô ta mới cẩn thận ngồi dậy, mặc y phục, lấy Lưu Tinh Kiếm của Phó Diệc Vân, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Liễu Nhứ đi lòng vòng quanh trấn nhỏ, sau đó vào một tiểu viện.

Trong viện, đèn đuốc sáng rực, một căn nhà thấp thoáng tiếng đàn sáo vàtiếng phụ nữ cười đùa vọng đến.

Gương mặt Liễu Nhứ hơi khó coi, nhưng cô ta vẫn tiếp tục bước vào.

Căn phòng rất cũ kỹ, người đàn ông mà cô ta tâm tâm niệm niệm, lúc này đang tay ôm tay ấp, còn có thêm một cô gái đang quỳ giữa hai chân hắn, nói những câu lẳиɠ ɭơ gợϊ ȶìиɦ.

Người đàn ông kia nheo mắt quan sát Liễu Nhứ một chút, đẩy cô gái đang quỳ giữa hai chân hắn ra, đưa tay vẫy Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ cắn môi bước tới, hai tay dâng Lưu Tinh Kiếm lên, “Chủ nhân, Nhứ Nhi đã mang Lưu Tinh Kiếm về cho chủ nhân.”

Người đàn ông cầm lấy Lưu Tinh Kiếm rồi nhìn qua, “Rất tốt, làm tốt lắm.”

Nhưng một giây sau, người đàn ông này đột nhiên tức giận, hắn bóp chặt cổ Liễu Nhứ, “Mùi vị của nhân tình cũ thế nào? Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi thế nào? Hả?”

Liễu Nhứ không thở nổi, gương mặt bỗng đỏ bừng lên, “Chủ nhân… Tính cảnh giác của Phó Diệc Vân rất cao…”

Bình thường khi ngủ, Phó Diệc Vân đều mang Lưu Tinh Kiếm bên người, có người tiếp cận hắn sẽ tỉnh ngay. Nếu cô ta không làm như vậy, thì căn bản không thể lấy được Lưu Tinh Kiếm.

Ngón tay của người đàn ông cọ cọ vào khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Liễu Nhứ, ánh mắt nguy hiểm, “Vậy sao?”
Nước mắt Liễu Nhứ lã chã rơi xuống, nhưng không khơi dậy sự thương cảm của người đàn ông này. Hắn thô bạo xé toạc y phục trên người Liễu Nhứ, rồi trực tiếp dùng tay luồn vào trong.

“Trong mắt ngươi, là ta hơn, hay là hắn hơn?”

Trong phòng vẫn có người, Liễu Nhứ bị đối đãi như vậy, chỉ cảm thấy bị lăng nhục.

“Là ta hơn hay hắn hơn?” Người đàn ông dùng lực mạnh hơn.

Người Liễu Nhứ run lẩy bẩy, “Chủ nhân, chủ nhân hơn.”

Cô vội vàng ôm chặt lấy tấm thân không một mảnh vải, phía dưới hoàn toàn lõα ɭồ trong không khí, còn bị gã đàn ông kia chỉnh thành một tư thế có thể phơi bày ra cho người khác xem.

Mấy cô gái bên cạnh nhỏ giọng cười, khiến trong lòng Liễu Nhứ càng thấy căm hận.

Hắn từng nói sẽ cưới cô ta. Cô ta đã lấy Lưu Tinh Kiếm về rồi, hắn nhất định sẽ cưới cô ta.
Mấy người phụ nữ này, đến lúc đó cô ta sẽ không tha cho một ai hết.

Người đàn ông rút tay ra ngoài, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm, “Người đâu.”

Bên ngoài bỗng có hai người đàn ông chạy vào, mặt Liễu Nhứ tái mét.

Cô ta hoảng loạn che lấy thân thể.

“Con đàn bà này thưởng cho các ngươi.” Người đàn ông chỉ tay vào Liễu Nhứ.

“Chủ nhân?” Liễu Nhứ trợn mắt không thể tin nổi.

Ánh sáng màu vàng ấm áp hắt lên mặt người đàn ông, gương mặt cứng rắn, có một vài nét giống Phó Diệc Vân.

Người đàn ông cười lạnh, “Liễu Nhứ, ngươi cho rằng ta sẽ cưới một con đàn bà đã bị đệ đệ của ta vấy bẩn làm Hoàng tử phi sao?”

“Chủ nhân, rõ ràng chàng đã hứa với ta.” Chỉ cần cô ta lấy được Lưu Tinh Kiếm, không cần biết cô ta dùng cách nào, hắn cũng sẽ cưới cô ta.
“Lừa ngươi mà ngươi cũng tin, không hiểu tại sao đệ đệ của ta lại thích một con đàn bà ngu ngốc như vậy, đưa xuống dưới.”

Hai người đàn ông lập tức đi lên giữ chặt tay Liễu Nhứ, rồi lôi cô ta ra ngoài.

Liễu Nhứ khóc lóc cầu xin, nhưng gã đàn ông vẫn không thèm để ý đến cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn theo.

Bộ dạng lạnh lùng đó, khiến Liễu Nhứ đột nhiên thấy rùng mình.

Người đàn ông này trước nay đều tàn nhẫn như vậy, bất luận là đối với bản thân mình hay đối với người khác, cũng đều như vậy…

Cho đến khi bị lôi hẳn ra ngoài, đám đàn ông trong sân liền xúm lại, Liễu Nhứ mới sợ hãi kêu lên.

“Phó Diệc Thụy, ngươi sẽ không chết tử tế…”

“Á… Buông ta ra. Chủ nhân, cứu ta… Phó Diệc Thụy, ngươi là cầm thú!”

Tiếng la hét kinh khủng của Liễu Nhứ cộng với tiếng cười đùa vui của mấy người phụ nữ trong phòng tạo thành sự đối lập kỳ dị.