Lúc đến chân núi, một đám người nhìn thấy Bạch Lạc đang đứng bên dưới, những chàng trai đơn thân bỗng nhiên xôn xao.
“Bạch cô nương, sao cô lại xuống núi?”
“Dưới núi rất nguy hiểm, Bạch cô nương mau quay về đi.”
Giang Trạm nghe những lời này liền không hài lòng. Hắn giơ tay tát một cái vào đầu tên đàn ông thô lỗ kia, “Dưới chân núi ông có đào hố đâu, ở đâu mà có nguy hiểm.”
Đám người: “…” Độc thân là xứng đáng.
Bạch Lạc có chút ngại ngùng, gương mặt đỏ ửng, vết thương kia như không thấy đâu nữa.
Bạch Lạc cẩn thận nhìn Thời Sênh đang đứng cuối cùng, “Giáo chủ… Tôi muốn đi cùng mọi người được không?”
“Không được.” Giang Trạm lớn tiếng từ chối, “Cô tay nhỏ chân nhỏ, đi theo chúng ta làm gì?”
Bạch Lạc: “…” Ta không hỏi ngươi mà.
“Được.” Giang Trạm từ chối, nhưng Thời Sênh lập tức đồng ý, hất hất cằm như khiêu khích Giang Trạm.
Ngươi không cho cô ấy đi, ta càng muốn cho cô ấy đi.
“Hừ!” Giang Trạm bước nhanh về trước.
Thời Sênh đoán được Bạch Lạc muốn xuống núi làm gì, có lẽ là muốn tìm lại ký ức của mình.
Đây là tự do của Bạch Lạc, cô không quan tâm. Cô ấy theo xuống núi, cô cũng không chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ấy.
…
Do có Bạch Lạc đi cùng, nên đám đàn ông kia không biết lấy đâu ra một cỗ xe ngựa, để Bạch Lạc ngồi.
Vị giáo chủ như Thời Sênh cũng chỉ có thể nhìn.
Giang Trạm… lầm bà lầm bầm luôn mồm mà cũng không khiến người khác chú ý chút nào.
Hai vị giáo chủ không có địa vị bị đẩy xuống sau cùng.
Giang Trạm lén lút liếc nhìn Thời Sênh, “Cái đó…”
Thời Sênh đột nhiên quay đầu nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Miệng Giang Trạm tự nhiên cứng đơ không nói lên lời, hắn cắn răng, “Cảm ơn!”
Giọng nói hơi to, làm người phía trước cũng quay đầu lại nhìn.
Thấy giáo chủ nhà mình đi cùng với Thời Sênh, mọi người đều dùng mắt ra hiệu cho nhau rồi vội vàng cho xe ngựa tăng tốc.
Thời Sênh hơi ngây người trước hành vi cùng lời cảm ơn đột ngột của Giang Trạm.
Tên thiểu năng này tự nhiên lại nói cảm ơn bản cô nương?
Trời sắp rơi vàng xuống sao?
Giang Trạm thấy Thời Sênh ngẩng đầu nhìn trời, hỏi thầm: “Cô nhìn gì vậy?”
Hắn cảm ơn cô, cô ngẩng đầu nhìn trời là có ý gì?
“Ta nhìn xem có phải sắp có vàng rơi xuống không?” Thời Sênh thành thực trả lời.
Giang Trạm nhất thời không phản ứng kịp, hắn cũng ngẩng đầu nhìn trời, trên trời làm sao có vàng rơi xuống được chứ?
Não của cô gái này có vấn đề sao?
Một lát sau, Giang Trạm mới đột nhiên nghĩ ra. Hắn nhảy lên chỉ Thời Sênh rồi quát mắng.
Thời Sênh vẫn thản nhiên bước về phía trước. Cô coi những lời la mắng nhảm nhí của Giang Trạm như gió thổi qua tai.
Dọc đường cứ ồn ào náo nhiệt cho đến tòa thành gần nhất, quản gia Thính Phong bắt đầu thu xếp vấn đề ngủ nghỉ.
Giang Trạm bị Thời Sênh chọc tức, vừa tới quán trọ đã yêu cầu một căn phòng, rồi tự nhốt mình trong phòng, có đánh chết cũng không ra.
“Giáo chủ, phòng không có nhiều… Thính Phong nói để ta và tỷ ở chung một phòng.” Bạch Lạc cẩn thận đi theo Thời Sênh, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, rất dễ nghe.
Thời Sênh liếc nhìn Bạch Lạc. Bạch Lạc có một gương mặt tròn căng mịn như một đứa trẻ, lúc nào cũng hồng hào, đôi mắt to long lanh, nhìn Thời Sênh với vẻ vô tội.
“Ta có thể ngủ dưới đất.” Có lẽ Bạch Lạc sợ Thời Sênh từ chối, nên vội vàng bổ sung thêm câu này.
“Lên lầu đi.”
Gương mặt Bạch Lạc lập tức lộ ý cười.
Đúng thực là phòng không nhiền, Giang Trạm một mình bá chiếm một căn phòng, những người còn lại đều bốn người một phòng.
Thời Sênh cũng đâu thể đẩy Bạch Lạc sang phòng Giang Trạm được?
…
Thành trì này được coi là con đường kinh thương với nước ngoài chắc chắn phải đi qua, giống như là một thành trì trung chuyển.Vì vậy thành trì này rất phồn hoa, người ở đây đại đa số đều là thương nhân, họ đều không thiếu tiền.
Cùng với đó, thì ở đây cũng rất loạn.
Triều đình và người Võ lâm lẫn lộn, chuyện kiếm tiền, ai chẳng muốn làm một chút.
Thời Sênh vào quán trọ chưa đến một ngày, đã chứng kiến hai vụ ẩu đả cãi cọ.
Lúc ăn cơm tối lại chứng kiến thêm vụ thứ ba.
Hơn nữa, lần này lửa còn bén cả sang người họ.
Nguyên nhân là do Bạch Lạc.
Lúc cô ấy đi xuống lầu, do không cẩn thận đã đụng phải một người. Người đó có lẽ thấy dung mạo Bạch Lạc tương đối xinh đẹp, nên cứ quấn lấy Bạch Lạc không chịu buông. Bạch Lạc xin lỗi cũng không được, người này định giở trò với Bạch Lạc.
Là mỹ nữ trấn giáo của Ma giáo, các hảo hán của Ma giáo đồng ý được sao? Đương nhiên là xông lên đối đầu rồi.
Suốt quá trình, Thời Sênh vẫn thản nhiên ngồi ở đại sảnh ăn uống.
Dường như những người đánh nhau cãi lộn bên đó không phải là người của Ma giáo.
Có lẽ Giang Trạm cũng bị đám người đó ồn ào làm phiền. Hắn hùng hùng hổ hổ xuống lầu xông vào, không để cho đối phương kịp thở, hắn dùng một chưởng đánh vào mặt người đó.
“Ồn ào, ồn ào cái ông nội ngươi, cả ngày ồn ào chưa đủ sao, bây giờ lại muốn tiếp tục?” Giang Trạm khó chịu vì tiếng ồn ào, bùng nổ là chuyện bình thường.
Người bị đánh kia vội ôm lấy miệng, sắc mặt u ám, nhìn rõ người trước mặt, hắn lại châm chọc: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Giang giáo chủ… Ồ, không đúng, là giáo chủ tiền nhiệm chứ. Nghe nói bây giờ Ma giáo các ngươi do phụ nữ làm chủ? Bây giờ dựa vào phụ nữ bảo vệ?”
“Mẹ!”
Ai muốn dựa vào mụ điên đó.
Lửa giận của Giang Trạm bốc lên ngút trời. Hắn rút Xích Tiêu Kiếm chém về phía người đó. Người xung quanh lập tức tránh ra, nhường lại một khoảng trống.
Giang Trạm và người đàn ông đó ngang tài ngang sức, không ai giành được thế thượng phong.
“Giang Trạm, giao cô nàng kia của ngươi cho ta, hôm nay ta sẽ không tính toán với ngươi nữa, sao hả?” Người đàn ông đưa ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm Bạch Lạc, “Chúng ta cứ đánh nhau thế này cũng không hay, chỉ là một cô gái thôi mà. Giang Trạm ngươi cũng không keo kiệt bùn xỉn đến thế đúng không?”
“Mẹ kiếp.” Giang Trạm chửi thề một tiếng.
Lúc này, Thời Sênh cũng không nhịn được nữa, cái tên Giang Trạm này, kỹ năng giao đấu cùi bắp như thế, làm sao trở thành nhân vật phản diện được vậy?
Dựa vào trí tuệ?
Không thể nhìn ra hắn có trí tuệ gì lớn lao, chỉ thấy được mặt thiểu năng của hắn.
Thời Sênh trầm lặng, có lẽ là dựa vào nhan sắc?
Đối với cách giải thích này, Thời Sênh hoàn toàn phản bác.
“Ông nội nhà ngươi, ngươi thử ngông thêm chút nữa cho ông đây xem nào.”
Thời Sênh như đi vào cõi thiên thần một lúc, thì Giang Trạm đã đánh được gã đàn ông kia. Lúc này hắn đang đắc ý đạp lên lồng ngực của gã đàn ông đó.
Tiểu đệ đi theo gã đàn ông đó cũng căng thẳng nhìn Giang Trạm, vũ khí trong tay lần lượt chĩa về phía hắn.
“Giang Trạm, thả môn chủ của chúng ta ra.”
Nghe vậy, Giang Trạm dùng thêm sức đạp mạnh vào ngực gã đàn ông đó. Gã đàn ông chỉ khó nhọc hét lên một tiếng.
“Giang Trạm.”
Người đối diện vội vàng hét lớn.
Nhưng do môn chủ của bọn chúng đang trong tay Giang Trạm, nên chũng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ.
Không khí như ngưng lại, khiến những người có mặt đều như không thở được, bốn bề yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chân Giang Trạm đang thô bạo đạp lên ngực tên môn chủ không biết của môn phái nào.
Tiếng động cứ vang vọng, quanh quẩn trong quán trọ, giống như một động vật to lớn đang cận kề cái chết.
“Tiểu Lạc muội muội.”
Tiếng gọi mềm mại này, vang lên rất đột ngột, nhưng cũng đánh tan bầu không khí nặng nề trong quán trọ, không khí như bắt đầu lưu động trở lại.
Ở trên lầu hai, một cô gái đang rất ngạc nhiên, vui mừng nhìn Bạch Lạc. Trên cầu thang có người đứng, cô ta không dám đi xuống, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn người bên cạnh, “Diệc Vân ca ca, là Tiểu Lạc muội muội.”
Phó Diệc Vân cũng nhìn thấy Bạch Lạc đang được người khác bảo vệ ở phía sau. Hắn hơi chau mày, ánh mắt lạnh lùng đầy đè nén nhìn về phía Bạch Lạc.
Tại sao cô ấy lại ở cùng với người của Ma giáo?
Lúc này, Bạch Lạc đưa ánh mắt mơ hồ nhìn bọn họ. Nhìn rõ gương mặt của Phó Diệc Vân, cô hơi thất thần, trong đáy lòng bỗng cảm thấy nhói đau.
Mình có quen bọn họ sao?