Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 396: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (6)




Trang chủ nghe xong bẩm báo, mặc dù hơi tức giận, nhưng sau cùng vẫn dẫn theo người tới tiểu viện gặp Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn ông ta từ trên xuống dưới.

Lại bắt đầu đến gây khó dễ rồi đây.

Định để bản cô nương giảng đạo cho ngươi nghe sao.

“Cứ ngồi tự nhiên.”

Trang chủ: “…” Đây không phải là nhà của ông ta sao?

Hít một hơi thật sâu, trang chủ ra dáng vẻ của người chủ nhà, “Vô Tranh cô nương ở đây có quen không?”

“Cũng được”

“Nếu như có gì đó không quen, thì có thể nói với ta, ta sẽ kêu người sắp xếp cho cô.”

“Được.”

Bất luận Trang chủ nói gì, Thời Sênh cũng đều nói mấy chữ “Cũng được”, “Được”, “Ồ” để đáp lại ông ta.

Trang chủ nói vài câu chuyện phiếm, nhưng thấy hơi khó nói chuyện, nên trầm lặng vài giây, “Vô Tranh cô nương đã ăn chưa?”
Thời Sênh hơi hếch mắt lên, nhìn thẳng về phía trang chủ.

Ánh mắt đó có chút cổ quái, như nhìn thấy vật gì đó quý hiếm. Trang chủ không biết tại sao sống lưng bỗng lạnh ngắt, một luồng khí lạnh truyền từ gót chân lên tới đỉnh đầu.

Cảm giác này chỉ duy trì trong một khắc, ông ta lại nhìn qua bên đó, cô gái đối điện đã cụp đôi mi xuống, thần sắc rất thản nhiên, “Chưa.”

Vừa rồi nhất định là ảo giác của ông ta.

Trang chủ tự trấn an trong lòng, “Nếu như Vô Tranh cô nương không để ý, ta có thể cùng cô uống một chén được không?”

Thời Sênh ngẩng đầu một lần nữa, kèm theo nụ cười thâm ý, “Trang chủ, ta là một cô nương, ông muốn ta uống rượu? Rồi ông định làm gì?”

Trang chủ: “…”Người trong giang hồ có ai không biết uống rượu.

“Đùa chút thôi, có thể uống rượu cùng trang chủ, là phúc phận.” Là phúc phận ông tu mấy đời mấy kiếp.
Trang chủ sai người chuẩn bị cơm nước, ông ta tìm hết chuyện này chuyện nọ để nói chuyện với Thời Sênh.

Thời Sênh thỉnh thoảng đáp lại một câu, thái độ ngạo mạn vô lễ, nhưng trang chủ vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn mà không có một biểu hiện nào bất mãn.

Điều này đúng là rất thú vị.

Cơm nước rất nhanh đã được chuẩn bị tươm tất, Thời Sênh nhìn qua một lượt, không thấy có gì bất thường cả.

“Vô Tranh cô nương, cô nếm thử xem có thích không.”

“Ta không thích thì ông cho người làm lại à?”

Trang chủ: “…” Phép lịch sự tối thiểu có hiểu không vậy.

Ông ta nhịn.

Đồ ăn thực sự không tệ, chí ít cũng ngon hơn rất nhiều so với những món ăn Thời Sênh ăn bên ngoài.

Thời Sênh ăn liên tục không ngừng nghỉ, Ma Giáo mời rượu cô cũng tiếp.

Uống vài chén rượu vào bụng, bụng bỗng nóng như lửa đốt, có chút khó chịu.
Nhưng nét mặt cô không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Sau khi uống xong trang chủ dường như sắp không đứng vững, nhưng người đối diện thì vẫn vô cùng thản nhiên.

“Trang chủ, cũng không còn sớm nữa, ta không uống với ông được nữa.” Thời Sênh hạ lệnh đuổi khách.

“Ồ… Được… Vậy Vô Tranh cô nương… nghỉ ngơi sớm đi.” Trang chủ lắp bắp nói không rõ ràng, bàn tay quờ quạng loạn xạ. Đám người phía sau lập tức dìu trang chủ rời đi.

Thời Sênh ngồi nghỉ một lúc.

Thế giới có nội lực thì không có linh khí, cô không thể dùng kinh khí làm bậy, chỉ có thể ngoan cố chịu đựng.

Tửu lượng của cơ thể này cũng không quá tệ.



Trang chủ đi khỏi tiểu viện một đoạn, liền tránh ra khỏi đám người đang dìu mình, gương mặt u ám bước về phía trước.

Vô Tranh là tổ tông của độc dược, ông ta đương nhiên không dám hạ độc, không ngờ một cô nương như cô ấy lại có tửu lượng tốt như vậy.
“Trang chủ?” A Phúc hơi lo lắng liền lên tiếng.

Ông ta luôn có cảm giác Vô Tranh đã phát hiện ra họ muốn làm gì.

“Điều tra xem cô ấy có điểm yếu gì.” Gương mặt trang chủ trầm lặng.

A Phúc cung kính đáp lời, “Trước đây Vô Tranh là một cô nhi, được Dược bà bà thu nhận làm đồ đệ. Bây giờ Dược bà bà đã chết, cô ấy chỉ có một thân một mình… Ta chưa từng nghe nói cô ấy có quan hệ thân thiết với ai cả.”

Nói đến phía sau, giọng A Phúc hơi yếu dần.

Trang chủ cười nhạt, nói quả quyết, “Là người thì chắc chắn sẽ có điểm yếu.”

“… Vâng.”

Đám người dần dần biến mất, Thời Sênh từ trong tối bước ra, bình thản đứng phủi sạch những bụi bẩn dính trên chiếc váy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về hướng mà bọn họ biến mất.

Vị trang chủ này muốn lấy thứ gì trên người cô?
Thời Sênh còn chưa làm rõ được trang chủ rốt cuộc muốn gì, thời gian giao chiến của Giang Trạm và Phó Diệc Vân cũng đã đến.

Võ đài ở trên đỉnh núi phía sau Bích Thủy sơn trang, đây là nơi đồ đệ Bích Thủy sơn trang luyện võ, nên tạm thời đã được sửa thành sân bãi tỉ thí.

Thời Sênh chọn một vị trí ở phía sau, rồi một mình chiếm liền mấy chiếc ghế.

Những người khác đều tức giận nhưng không dám lên tiếng, rồi lần lượt cách xa cô một chút.

Phó Diệc Vân ngồi trên hàng ghế đầu tiên, nhìn có vẻ không vấn đề gì cả. Bạch Lạc vẻ mặt lo lắng túm lấy hắn ta nói chuyện.

Thời Sênh vẫn chưa nhìn thấy tên Giáo chủ Ma Giáo gì đó.

Thời Sênh bắt đầu thấy chán.

Thế giới này không có linh khí, cũng không có nhiệm vụ ẩn giấu.

Như vậy tức là Phượng Từ không có ở đây ư?
Cô nhớ đến thế giới tiên hiệp kia, nhân vật phản diện đó không phải Phượng Từ…

Thế giới đó còn có thể xác nhận, thế giới này lại không có cách nào có thể xác nhận, mệt lòng quá đi.

Luôn có cảm giác là do Hệ thống cố ý.

Giang Trạm mãi không thấy đến, Thời Sênh cho rằng hắn đang chuẩn bị ra vẻ huênh hoang thôi.

Mãi tới giữa trưa, Thời Sênh mới nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở đường núi.

“Đây là Giang Trạm à?”

“Áo đen, Xích Tiêu Kiếm, có lẽ là hắn ta. Sao tướng mạo lại như vậy…”

Thời Sênh: “…” Như vậy là mấy người cũng không hề biết hắn phải không? Đúng là quá đen đủi!

Giang Trạm xuất hiện không giống như cảnh tưởng tượng những cô gái trẻ khiêng kiệu, cánh hoa bay khắp bầu trơi, mùi hương hoa dịu nhẹ không gian, chàng sẽ từ trong không trung xuất hiện.
Hắn leo từ chân núi lên, trên người mặc chiếc áo choàng màu đen, mái tóc đen lộn xộn rối bù, tay cầm một thanh kiếm dài màu máu đỏ.

Nhìn thấy người, Giang Trạm lập tức nổi giận, thanh kiếm dài màu máu đỏ bỗng sượt qua trong không trung, “Ai đã đào hố dưới chân núi? Danh môn chính phái các ngươi có ý gì vậy?”

Tướng mạo Giang Trạm nghiêng về hướng nội ôn hòa, mặt mũi thanh thoát, các nét thanh tú như thiếu nữ, nhưng vô cùng đẹp trai, chứ không hề nữ tính.

Hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, có tác dụng tạo ra cảm giác rất phóng khoáng, chỉ cần hắn cử động, tà áo sẽ tự nhiên bay lên theo gió.

Nếu như giọng nói không đậm chất nam tính, có lẽ sẽ có người nghĩ rằng đây là một cô gái.

Mọi người bị câu hỏi của Giang Trạm làm cho ngớ người, đến dung mạo của hắn cũng không chú ý đến.
Dưới núi làm gì có hố?

Lại còn tên ma đầu Ma giáo nhà ngươi, lúc xuất hiện còn không bay đến cho ra vẻ, lại dân dã đến mức trèo núi lên là thế nào?

“Giang giáo chủ, dưới chân núi chúng ta không có hố.” Trang chủ đứng lên, “Cái đó là những cái bẫy để chống thú dữ, làm sao cậu có thể nhảy vào trong được chứ?”

“Đặt cạm bẫy ở dưới chân núi, đầu óc các người có vấn đề không đó.” Giang Trạm tiếp tục nổi giận, “Nhìn cái gì, các ngươi nhìn cái gì, chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai như ông đây sao?”

Đúng ra là chưa từng nhìn thấy một người đàn ông giống một người phụ nữ như vậy.

Còn nhảy vào bẫy…

Đám người đang chứng kiến: “…” Vị Giáo chủ này sao lại hủy tam quan* như vậy chứ.

* Tam quan: Tam quan thường để chỉ Giá trị quan, Nhân sinh quan và Thế giới quan, mà đôi khi cũng có thể là những sự vật truyền thống đối với đại đa cố con người như năng lượng vĩnh hằng, vật chất vĩnh hằng của lý luận nhận thức.
Thực ra đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Giang Trạm. Từ sau khi Ma giáo bị tổn thất lần trước, giáo chủ mới nhận chức – Giang Trạm chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, mọi thông tin đồn thổi liên quan đến hắn đều chỉ là nghe nói.

Thời Sênh cũng cảm thấy phong cách của vị giáo chủ này không đúng, tên thần kinh này ở đâu chạy ra vậy.

Hồng y giáo chủ cao to hoành tráng uy nghiêm ngất trời đâu?

Đúng là làm mất mặt Ma Giáo.

Tốt xấu gì cũng nên mang theo mấy người để ra vẻ chứ!

Suy nghĩ này của Thời Sênh vừa chùng xuống, liền nghe thấy giọng nói đứt đoạn không rõ ràng từ dưới chân núi truyền lên, “Giáo chủ, Giáo chủ, ngài đi nhanh như vậy làm gì… Ai dô, con đường này là tên ngu ngốc nào tu sửa vậy, khó trèo quá.”

Bốn bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trong đó có một con vật đang chạy giống như một con cún con.
Đám người đó chạy đến bên Giang Trạm, “Giáo chủ, con chó con này ngài có cần nữa hay không?”

Đám người xung quanh: “…”