Một khoảng thời gian tiếp theo, Thời Sênh đều đi thu thập tài liệu của Dương Hoài Nhân.
Người này có thể ngồi tới vị trí hiện giờ, vẫn là có vài phần bản lĩnh.
Nhưng giờ tuổi tác đã cao, có lẽ còn hai năm nữa là về hưu.
Muốn tiếp cận ông ta không dễ như tiếp cận Long Nhuận. Cũng không phải do người bên cạnh ông ta lợi hại mà là ông ta đứng quá cao, khiến người ta chú ý.
Nhiệm vụ phụ tuyến về nguyên nhân cái chết của cha mẹ Thịnh Hạ đã tra được tương đối, giờ chỉ thiếu thông tin ban đầu là do ai phát ra.
Từ khẩu khí của Long Nhuận, Thời Sênh phán đoán ra Dương Hoài Nhân còn chưa từ bỏ ý định năm xưa. Những người này vẫn luôn tìm nơi đó.
Nguyên nhân Thời Sênh muốn gϊếŧ chết Dương Hoài Nhân đương nhiên không phải là để báo thù cho họ. Cô chỉ muốn bản thân sau này được sống yên ổn. Trừ đi người có uy hϊếp với mình, mới là cách tiện lợi đơn giản nhất.
Thời Sênh cảm thấy bản thân nên đi nắm lấy tập đoàn Thịnh Thế trước.
Để Dương Hoài Nhân biết người kế thừa tập đoàn Thịnh Thế đã trở về rồi.
Ông ta không phải sẽ tự tìm tới cửa sao?
Thời Sênh lập tức liên hệ với luật sư chuyển nhượng quyền cổ phần mà trước kia Cố Ngôn giao cho cô.
Vị luật sư này chỉ là một luật sư nhỏ không có tên tuổi mấy. Đây có lẽ cũng là để bảo vệ tốt hơn giấy chuyển nhượng quyền cổ phần này.
Nhưng từ trong cuộc nói chuyện với luật sư, cô biết đây là người có tài năng.
Để không gây sự chú ý của mọi người, ông ta lại luôn không biểu hiện tài năng của mình ra ngoài, chỉ lặng lẽ kinh doanh một phòng luật sư miễn cưỡng có thể sống qua ngày.
Sau khi luật sư gọi điện thoại cho cô liền chuẩn bị xong tất cả tài liệu cần thiết, chỉ cần cô ký tên là được.
Phần khác cũng đi rất thuận lợi, thuận lợi tới mức khiến người ta líu lưỡi, giống như có một con đường vô hình, đang mở ra cho cô.
“Bố mẹ cháu là người rất tốt, họ từng tài trợ cho không ít học sinh nghèo.”
Đây là câu nói không liên quan tới chính sự duy nhất mà luật sư nói với cô.
Tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát.
Có lẽ bố mẹ Thịnh Hạ chưa từng nghĩ người họ tài trợ, sẽ mang tới sự thuận tiện rất lớn cho con gái của mình sau này.
Nếu Nguyên chủ chọn kế thừa tập đoàn Thịnh Thế, dù sẽ không thắng được một cách xuất sắc, nhưng cũng sẽ không thua một cách triệt để.
Thời Sênh cầm tài liệu, đến tập đoàn Thịnh Thế huênh hoang.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không”
Ngăn Thời Sênh là lễ tân, có lẽ là nhìn Thời Sênh có một mình, lại thấy cô ăn mặc tuỳ ý, không tránh khỏi có chút coi thường.
“Hẹn trước? Hẹn trước với ai?”
Lễ tân: “…” Đến gặp ai cũng không biết, cô gái này là đến làm loạn sao?
“Cô không có hẹn trước cô không thể vào.” Thái độ tiếp đón lập tức trở nên cứng rắn.
“Tôi về tôi…”
“Xin chào, tôi có hẹn với Dương tổng.” Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói chen vào.
Hai tay Thời Sênh chống lên quầy, thở dài nặng nề.
Đúng là không chỗ nào không gặp nhau!
Thẩm Giai Âm có lẽ cũng là mới nhìn thấy Thời Sênh, hơi hơi kinh ngạc, sau đó lùi về phía sau phòng ngự.
Cô gái này rất bạo lực.
Nhưng vừa nghĩ tới ở đây nhiều người như vậy, cô không đến nỗi động thủ ở đây, lại bình tĩnh trở lại.
“Là cô Thẩm sao? Dương tổng đã đợi cô rồi, cô lên thang máy số 2, Dương tổng ở tầng 20.”
Thái độ của lễ tân lập tức tốt lên.
“Cảm ơn.” Thẩm Giai Âm không nói chuyện với Thời Sênh, vòng qua cô lên thang máy.
“Gọi quản lý của các cô xuống gặp tôi.” Thời Sênh đập đập quầy, “Quản lý của các cô là ai?”
Lễ tân lấy ánh mắt như thấy người tâm thần nhìn cô, vẫy tay gọi bảo vệ phía xa.
Cô lật lật một đống hồ sơ lộn xộn trong tay, coi như nhìn thấy tên của tổng tài hiện giờ.
Dương Hoài Lễ.
Em trai của Dương Hoài Nhân.
Thời Sênh nhìn tên một lát, bảo vệ đã tới rồi.
Bảo vệ cầm dùi cui điện, làm ra một tư thế xin mời, “Thưa cô, phiền cô ra ngoài cho.”
“Ra ngoài làm gì?”
Lễ Tân: “…” Cô nương này chắc chắn bị tâm thần.
Cô ta nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ, bảo vệ đưa tay muốn kéo Thời Sênh, tay anh ta còn chưa đụng tới Thời Sênh, liền bị một cánh tay khác đẩy ra.
Thời Sênh nhìn Úc Tửu không biết vào từ lúc nào, nhìn nhau không nói lên lời.
Đứa trẻ này cứ như sợ cô chạy mất vậy.
“Thưa anh…”
Úc Tửu không thèm để ý tới bảo vệ, ôm eo Thời Sênh, đặt một tấm danh thϊếp tới trước mặt Lễ tân, “Giờ Dương Tổng có thời gian rồi chứ?”
Lễ tân còn đang đắm chìm trong vẻ đáng yêu của nam sinh này, rất muốn lên trước sờ một cái, đột nhiên nghe thấy anh nói chuyện, vội vàng nhìn lên danh thϊếp.
Tập đoàn HK.
Phó Tổng giám đốc.
Úc Tửu.
Lễ Tân bị thân phận cao quý này doạ cho một cái. HK hai năm gần đây rất nổi tiếng trong nước, ngày trước ở nước ngoài phát triển, giờ coi như là tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất trong nước.
Trước đây nghe nói Dương Tổng muốn hẹn gặp người phụ trách của HK, đến mặt của người ta còn chưa thấy.
Lễ Tân gọi điện thoại lên trên, rất nhanh liền có người từ thang máy đi xuống, đón hai người họ lên.
“Anh trở thành Phó Tổng từ khi nào thế?” Tên này cả ngày lởn vởn đi theo cô, không thì chính là ở nước ngoài xây dựng vương quốc ngầm đó của anh, bác Úc gọi anh mấy lần anh cũng không đi làm, danh thϊếp ở đâu ra? Còn là Phó Tổng?
Đùa cô chắc?
“Khi bố anh in danh thϊếp, anh bảo ông ấy tiện tay in giúp anh luôn.”
Thời Sênh: “…” Cho nên chỉ là giả?
Úc Hành Vân, bác lại dung túng con trai mình phát bừa danh thϊếp bên ngoài, giả danh lừa bịp, như vậy sẽ bị đánh đó bác biết không.
Hình như đã nhìn thấy cảnh lát nữa bị người ta vạch trần, sau đó cô lật mặt với Dương Tổng gì đó.
Hai người được trực tiếp đưa tới bên ngoài văn phòng của Dương Hoài Lễ, xuyên qua kính có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Thẩm Giai Âm hình như nói chuyện xong với Dương Hoài Lễ chuẩn bị rời khỏi.
Nhìn sắc mặt Dương Hoài Lễ không tốt lắm, có lẽ là không xong chuyện.
“Cô Thẩm, việc này cô vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút, thứ đó cô bán cho ai mà chẳng là bán, tôi còn trả thêm nhiều tiền như thế.”
Thẩm Giai Âm mang phong thái nữ thần, sắc mặt lạnh nhạt, “Dương Tổng, có vài thứ không phải tiền có thể mua được, cáo từ.”
Thẩm Giai Âm đứng lên đi ra ngoài, khi đi qua Thời Sênh nhìn cô ta một cái đầy thâm ý.
Đợi Thẩm Giai Âm ra ngoài, Dương Hoài Lễ mới thu lại cảm xúc, bảo người bên ngoài vào.
Khi nhìn thấy Thời Sênh, sắc mặt Dương Hoài Lễ đột nhiên thay đổi, nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, ông ta nhanh chóng dời ánh nhìn, giả bộ không quen.
“Ngọn gió nào thổi thái tử gia của HK tới rồi, mời ngồi bên đây.”
Úc Tửu là con trai duy nhất của Úc Hành Vân, thái tử gia của HK, trong tay những người này đương nhiên có một phần tư liệu.
“Dương Tổng cảm thấy là gió nào?” Úc Tửu nửa cười nửa không cười nhìn Dương Hoài Lễ một cái.
Tuổi của Dương Hoài Lễ xấp xỉ Úc Hành Vân, nhưng nhìn già hơn rất nhiều, hơn nữa quanh năm uống rượu bia đã lòi ra cả một bụng bia, hoàn toàn không giống loại thân hình cởϊ qυầи áo chỉ nhìn thấy cơ bắp như Úc Hành Vân.
Dương Hoài Lễ hơi không rõ vị thái tử gia này đưa… con cá lọt lưới của Thịnh Gia tới chỗ ông ta là làm gì, chỉ đành cười ha ha cho qua.
“Không biết cô bé này là?” Dương Hoài Lễ coi như bình tĩnh được.
“Vị hôn thê nhà tôi, khả năng quan sát của Dương tổng kém thế sao?”
Không đợi Dương Hoài Lễ nói, Úc Tửu tiếp tục nói: “Suýt chút nữa quên rồi, rất nhanh sẽ là Tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế.”