Ba ngày sau.
Cố Ngôn đột nhiên gọi cô ra ngoài ăn cơm.
Thời Sênh hơi không muốn đi. Nhưng Cố Ngôn nói bữa cơm này rất quan trọng nên cô chỉ có thể thay quần áo ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài xám xịt, có lẽ sắp mưa rồi.
Thời Sênh bắt xe taxi, báo tên nhà hàng ăn cơm.
Tới nơi mới phát hiện ở đây lại đang tổ chức đấu giá đồ cổ.
Cố Ngôn đứng ngay bên ngoài đợi cô, thấy cô xuống xe, vẫy vẫy tay với cô.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Thiếu niên sa ngã. Nhắc nhở: Nhiệm vụ này là hình thức liên hoàn. ]
Thời Sênh: “…”
Lại là hình thức liên hoàn, bẫy nhau à?
Ta từ chối.
Còn nữa ‘thiếu niên sa ngã’ là cái quỷ gì, mi không dùng thành ngữ cao cấp sang chảnh của mi nữa sao?
Nhiệm vụ ẩn giấu…
Thời Sênh hít sâu một hơi.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Úc Tửu]
Úc Tửu?
Định mệnh, trong ký ức của Nguyên chủ có người này, ấn tượng còn rất sâu sắc.
Nguyên nhân?
Vì Nguyên chủ rất sợ hắn.
Úc Tửu và Thịnh Hạ có thể coi là thanh mai trúc mã, hai nhà cũng là thế giao.
Nhưng năm Thịnh Hạ 7 tuổi, Úc Tửu ra nước ngoài.
Trước đây Thịnh Hạ không biết nguyên nhân, sau này mới biết là vì mẹ của Úc Tửu tự sát.
Úc Tửu từ nhỏ đã thích bắt nạt Thịnh Hạ. Đã bị bắt nạt, Thịnh Hạ còn không thể tố cáo, cho nên dẫn đến việc Thịnh Hạ rất sợ Úc Tửu.
Từ khi Úc Tửu ra nước ngoài, đến giờ đã 8 năm rồi…
Cố Ngôn đưa Thời Sênh vào trong, bên trong người qua người lại, rất náo nhiệt.
Cố Ngôn lại đưa thẳng Thời Sênh lên thang máy, cho tới tầng mười mới dừng lại.
“Còn nhớ bác Úc của cháu không?” Cố Ngôn xuống thang máy, nhẹ giọng hỏi Thời Sênh.
“Vâng.” Ánh mắt Thời Sênh tùy ý nhìn xung quanh.
“Họ vừa về nước không lâu, hôm nay mới liên hệ với chú, biết…” Cố Ngôn có vài lời không nói tiếp được, đưa Thời Sênh vào một căn phòng riêng.
Phòng riêng rất lớn, Thời Sênh vừa nhìn đã thấy ngay nam sinh ngồi nghiêng trên ghế sô pha, đang cúi thấp đầu.
Anh ta bắt chéo chân, tư thế rất tùy ý, tóc hơi dài, che đi ánh mắt anh ta.
“Tiểu Hạ đã lớn như vậy rồi…” Thời Sênh còn chưa quan sát hết, người đàn ông ngồi trên bàn đã đứng lên, không để người khác kịp giải thích đã ôm chặt lấy Thời Sênh.
“Khụ khụ khụ…” Thời Sênh sặc nước bọt.
Mẹ kiếp, lao tới từ từ thôi được không.
Úc Hành Vân bỏ Thời Sênh ra, “Sao thế này… sao lại ho rồi.”
Thời Sênh: “…” Bị sặc nước bọt.
Thời Sênh vẫy vẫy tay. Cố Ngôn vội vàng đưa cho Thời Sênh một ly nước. Thời Sênh nhận lấy uống một ngụm.
Chất lỏng đổ vào trong miệng, mới cảm thấy không đúng lắm.
“Phụt…” Mẹ kiếp, tên thiểu năng nào đổ rượu trắng vào trong ly nước.
Mùi rượu bị Thời Sênh phun ra lập tức tỏa ra.
Cố Ngôn lúng ta lúng túng làm đổ bình nước trên bàn.
“Sao trong ly này lại là rượu?” Cố Ngôn nhíu mày.
Nhà hàng như thế này, dùng ly nào cốc nào để rót thứ gì cũng đều có quy tắc, nhân viên phục vụ không thể làm sai.
Thời Sênh uống nước súc bớt mùi rượu trong miệng, cả khuôn mặt đỏ rực lên.
Úc Hành Vân sa sầm mặt.
“Úc Tửu.” Ông ấy xông về phía nam sinh trên ghế sô pha đạp một cước.
Nam sinh vừa nãy luôn cúi đầu, lúc này Thời Sênh mới phát hiện anh ta lại đang ngủ. Bị đạp một cái, nam sinh hơi ngẩng đầu.
Khuôn mặt đó lập tức hiện lên trong con ngươi của Thời Sênh.
Thời Sênh dùng một chữ để hình dung.
Non.
Không phải đẹp, mà là non.
Khuôn mặt đó, giống như thành phẩm trong quảng cáo truyền hình tương lai thêm hiệu ứng, không biết dung nhan đẹp lên bao nhiêu lần.
Úc Tửu lớn hơn Nguyên chủ 4 tuổi, giờ có lẽ 19 tuổi, nhưng nhìn anh ta chỉ như 15 tuổi.
Anh ta xoa xoa đầu, mơ hồ hỏi, “Bố đá con làm gì.”
“Có phải rượu là mày đổ vào không.” Úc Hành Vân rất tức giận, “Thằng oắt láo toét này, vừa trở về đã bắt nạt em gái, đứng lên, không ra thể thống gì cả.”
Úc Tửu giống như bị quát tỉnh cả ngủ, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh còn đang điều khí, không nhìn anh ta. Anh ta chỉ nhìn thấy mặt bên xinh xắn như búp bê của thiếu nữ.
Lông mi dài dài hơi run run, đôi môi mềm hồng hồng như đào mật, nhẹ nhàng khép vào, đường cong ở cổ rất đẹp.
“Nghe tao nói gì không? Đứng lên.” Úc Hành Vân đá cái nữa, trước đó không dùng bao nhiêu lực, lần này lại dùng lực mạnh.
Úc Tửu bị đá tới nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên.
“Xin lỗi Tiểu Hạ đi.” Úc Hành Vân kéo Úc Tửu tới trước mặt Thời Sênh.
Lúc nhỏ thằng oắt con này thích trêu chọc Tiểu Hạ, giờ vẫn là thích trêu chọc con bé.
Vừa nãy ông ấy nói Tiểu Hạ sắp tới, thằng oắt này liền đứng ở bên bàn rất lâu, nhân viên phục vụ đều chưa vào, rượu này không phải nó rót thì ai rót.
“Em tiểu Hạ, xin lỗi.” Úc Tửu nghe lời, nói xin lỗi.
Thời Sênh cảm thấy mình nghe ảo giác rồi, phản diện này lại nghe lời như vậy? Cứ như có ma ấy!
Cô quay đầu nhìn sang, nam sinh đang cười híp mắt nhìn cô, trên mặt có hai lúm đồng tiền, con mắt sắp tít lại thành một đường chỉ.
Rõ ràng trông có vẻ giống thiếu niên yếu đuối đáng yêu vô hại, nhưng anh ta cười khiến người ta sởn tóc gáy.
Thời Sênh giật mình một cái, phản diện này có độc.
Đột nhiên cô không muốn xác nhận anh ta có phải Phượng Từ hay không một chút nào.
Muốn gϊếŧ chết anh ta.
Trực giác của cô rất chuẩn, Úc Tửu này tuyệt đối không vô hại như vẻ bề ngoài.
“Tiểu Hạ, đỡ hơn chưa?” Úc Hành Vân cẩn thận nhìn Thời Sênh, “Cháu xem, đều là bác Úc không tốt, vừa tới đã để cháu chịu ấm ức. Như vậy đi, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo, cháu thích cái gì, bác Úc mua cho cháu.”
Các cô bé đều thích mua đồ, Úc Hành Vân cảm thấy quyết định như vậy của mình rất thông minh.
“Tiểu Hạ, có sao không.” Cố Ngôn có chút căng thẳng nhìn Thời Sênh, vừa nãy là rượu trắng, dù không nuốt vào, nhưng uống một miệng như thế cũng đủ khó chịu rồi.
“Không sao ạ.” Thời Sênh nhìn Úc Tửu vẫn cười mỉm bên cạnh một cái.
Ra ngoài sẽ đánh tên này một trận trước, cứ quyết định như vậy đi.
Dù sao hiện giờ cô không biết anh ta là ai, cũng không đau lòng một chút nào.
Thời Sênh nói không sao, hai người lớn mới thở phào nhẹ nhõm. Úc Hành Vân vẫy Thời Sênh ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ vào gọi món.
Úc Hành Vân vốn muốn để Thời Sênh gọi món, kết quả Úc Tửu ngồi đối diện Thời Sênh thẳng tay cướp thực đơn.
“Em Tiểu Hạ thích ăn gì con đều nhớ hết, con gọi giúp em Tiểu Hạ.”
Thời Sênh: “…” Càng muốn đánh chết hắn hơn.
Thức ăn Úc Tửu gọi được bưng lên, mặt Thời Sênh đều tái mét. Đây đâu phải thứ Nguyên chủ thích ăn, toàn là thứ Nguyên chủ ghét.
Úc Tửu bê bát, ngồi tới bên cạnh Thời Sênh, “Em Tiểu Hạ, nào, em thử món này xem. Nghe nói là món ăn đặc sắc, rất ngon.”
“Em Tiểu Hạ, cái này cũng rất ngon …”
Thời Sênh nắm lấy đũa. Nếu không phải nể mặt Cố Ngôn, cô đã sớm đổ đĩa thức ăn này lên mặt Úc Tửu rồi.
Lục Thanh Vận đứng đầu danh sách đen đã có thể xuống sân khấu.
Úc Hành Vân và Cố Ngôn đang nói chuyện mấy năm nay. Không khí giữa hai người có chút nặng nề, không chú ý tới động tĩnh bên đây.
Úc Tửu liên tục gắp thức ăn cho Thời Sênh, “Em Tiểu Hạ, sao không ăn. Em đang giảm béo đấy à? Nhìn em gầy lắm, con gái nên ăn thêm một chút, nhiều thịt chút mới đẹp…”
“Anh Úc Tửu.” Thời Sênh nặn ra một nụ cười trên mặt, cầm cốc đồ uống trên bàn lên, “Chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, nào, em mời anh một ly.”
Giọng nói của Úc Tửu dừng lại, nhìn đồ uống trong tay Thời Sênh, trong lòng hồ nghi, hình như cô nhóc này không sợ mình như trước kia nữa rồi?
Ba giây sau, Úc Tửu nhận đồ uống Thời Sênh đưa tới, “Em Tiểu Hạ mời, đương nhiên phải uống.”
Ly thủy tinh va vào nhau, phát ra tiếng vang loảng xoảng
Ly thủy tinh va vào nhau, phát ra tiếng vang giòn tan.