Thời Sênh buông Linh Ước ra, cả khuôn mặt Linh Ước đều đỏ bừng như mặt trời, vô cùng đáng yêu.
Thời Sênh nhoài người lên cơ thể hắn, khẽ nheo mắt nhìn: “Đều tại chàng quá quyến rũ, làm ta không thể kiềm chế được.”
Khuôn mặt Linh Ước lại càng đỏ thêm, luống cuống đẩy cô ra.
“Ha ha ha ha…” Thời Sênh ngồi dưới đất lớn tiếng cười.
Linh Ước nhìn cô, cũng không cần quan tâm cô có đi theo hay không, vội vàng đi lên núi.
Ban nãy hắn không hề đẩy nàng ra, lại còn phối hợp với nàng…
Linh Ước hận một nỗi không thể tát cho mình hai cái tát, hắn đang làm cái trò quái gì vậy.
Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.
Linh Ước định dùng tay áo lau sạch môi, tay áo đã chạm đến môi rồi nhưng cuối cùng lại vẫn bỏ xuống.
Hắn nhanh chóng về đến lầu các, cứ thế đi thẳng lên lầu ba.
Lầu ba là thư phòng, bốn phương tám hướng đều là giá sách. Có lẽ đã từ rất lâu không có ai ở nên bên trong phủ lên một lớp bụi dày.
Linh Ước chạy thẳng đến một cái giá sách trong phòng.
Từ trên giá sách lấy xuống một cái hộp, vội vội vàng vàng mở nó ra.
Bên trong hộp là một chiếc túi gấm, hắn lấy chiếc túi gấm đó ra, chần chừ do dự một hồi lâu mới chầm chậm mở ra.
Trong túi gấm chỉ có một tờ giấy nhỏ.
—– Thuận kỳ tâm, tôn kỳ ý. (Chú giải: Tôn trọng ý kiến, thuận theo trái tim.)
Tờ giấy được viết lên sáu chữ nét viết bay bổng như rồng bay phượng múa.
Ý của sư phụ là muốn hắn tôn trọng con tim, thuận theo ý của con tim sao
Nhưng mà…
Linh Ước nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Thời Sênh đang hạ xuống dưới.
Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau. Cô nhoẻn miệng cười tươi, ý là sẽ không lên đó mà đứng đây chờ hắn.
Linh Ước nhìn cô một hồi lâu rồi mới quay người vào trong tìm một chậu than, ném cả túi gấm và tờ giấy vào trong chậu đốt.
Hắn đóng cửa sổ lại, ngồi trên nền nhà lặng nhìn những ngọn lửa đang tí tách nhảy múa, cuối cùng nhìn từng đốm lửa chập chờn dần dần lụi tắt……
Linh Ước ngồi một mạch qua hai ngày, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Thế nhưng hắn quyết định làm theo lời nói của sư phụ.
Thuận theo con tim, tôn trọng nguyện vọng của nó.
Chỉ là… ngài ấy đừng thất vọng vì mình mới được.
Linh Ước lấy từ trên giá sách một vài đồ vật rồi ôm chúng đi ra phía thang gác.
Cuối cùng hắn quay đầu lại nhìn thư phòng một lần nữa sau đó xoay người đi xuống dưới lầu.
Lúc đẩy cửa ra nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, trong lòng hắn không hề có một chút bất ngờ nào.
Giống như hắn đã biết chắc chắn nàng sẽ ở đây đợi hắn, cho dù hắn có ở lại đây bao lâu, nàng cũng vẫn sẽ đợi ở đó.
Đó là một thứ trực giác vô cùng kỳ diệu, thứ trực giác khiến hắn cảm thấy thanh thản, yên tâm.
Thời Sênh nhìn thấy Linh Ước ôm theo đồ đạc ra ngoài, đa số đều là sách, trên người còn đeo một tay nải.
Cô lập tức tiến đến đỡ lấy những thứ đó, gương mặt cười như không cười hỏi hắn, “Đã nghĩ thông suốt rồi?”
Linh Ước không trả lời mà hỏi lại, “Liệu nàng có nạp các thị quân khác không?”
“Không, lòng ta chỉ có một mình chàng, đời đời kiếp kiếp.”
“Phụ nữ đều nói rất dễ nghe.” Linh Ước lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng hai tai lại hơi ửng đỏ.
Đời đời kiếp kiếp…
Nàng làm sao biết được là đời đời kiếp kiếp chứ, người chết như ngọn đèn tắt, sẽ không còn thứ gì cả.
Thời Sênh nghiêng đầu cười, “Ta sẽ làm cho chàng xem, rồi sẽ có một ngày chàng sẽ hiểu.”
Chúng ta gặp nhau không phải là do trời định mà là do ta đi tìm chàng.
Ba nghìn thế thới, không cần biết chàng ở đâu, ta cũng sẽ đều tìm ra chàng, ở bên cạnh chàng.
Linh Ước khẽ nhíu mày, nghe không hiểu ý của những lời cô vừa nói.
Thời Sênh cũng không giải thích, “Còn thứ gì cần mang theo nữa không?”
Linh Ước quay người đi về phía lầu các, một lúc sau chuyển ra một thùng đồ lớn.
Thời Sênh: “…” Cái quái gì thế này.
Thời Sênh muốn mở cái thùng đồ đó ra xem nhưng Linh Ước giữ lấy thùng đồ không chịu cho cô xem.
“Không cho ta xem?”
Linh Ước gật đầu.
“Vậy thì hôn ta một cái ta sẽ không xem.” Thời Sênh đến gần trước mặt Linh Ước, mọi lúc mọi nơi đều nhân cơ hội để bản thân được hưởng lợi ích.
Linh Ước nhìn xuống thùng đồ rồi lại nhìn lên Thời Sênh, trong mắt hiện lên sự đấu tranh tư tưởng, giống như đang suy nghĩ nên lựa chọn cái nào thì tốt hơn.
Cuối cùng hắn mở thùng đồ ra…
Mở thùng đồ ra…
Thời Sênh: “…”
Hôn một cái cũng đâu có chết, hắn lại không làm!
Làm tức chết bản cô nương mà!
Thời Sênh sa sầm mặt mũi thu thùng đồ vào trong không gian, những đồ vật khác cũng gom lại rồi để vào trong đó.
“Nàng để đồ đạc của ta ở đâu rồi.” Linh Ước cuối cùng cũng tò mò hỏi.
Kiếm của cô ấy đều luôn xuất hiện một cách vô cùng bất thường, hắn từ rất lâu trước đây đã cảm thấy kỳ lạ rồi.
“Chàng có hôn ta, ta cũng không nói cho chàng biết.” Thời Sênh lẩm bẩm.
Bản cô nương là một người có nguyên tắc
Phải hôn hai cái mới được.
Linh Ước: “….”
Rõ ràng Linh Ước cũng không quá tò mò với những thứ đó, Thời Sênh không trả lời, hắn cũng không hỏi nữa
Thời Sênh: “…”
Sao không hỏi nữa chứ?!
Hỏi đi!
#Lòng hiếu kỳ của nàng dâu ít quá thì biết làm sao, rất gấp, online đợi.#
Linh Ước dùng khinh công bay qua vách núi, kết quả là quay người lại phát hiện thấy Thời Sênh vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
“Ta không qua đó được.”
Thời Sênh tự cảm thấy kỹ năng nói dối không chớp mắt của bản thân đã đạt đến cấp độ thần thánh.
Để được ôm dâu nhà mình thì làm như vậy cũng không có gì là đáng trách cả.
Khóe môi Linh Ước giật giật, vậy mấy lần trước nàng đến đây bằng cách nào?
Cổ Tố đã nói cho hắn biết, thanh kiếm của nàng ngoài có thể biến thành to còn có thể bay được nữa.
Linh Ước quay người xuống núi, quyết định không thèm để ý đến Thời Sênh nữa.
“Linh Ước chàng đừng đi mà… tiểu đạo trưởng… Nàng dâu ơi…”
Nàng dâu cái quái gì chứ.
Linh Ước lại bước càng nhanh, mới vài bước đi đã biến mất khỏi tầm nhìn của Thời Sênh.
Linh Ước ở trong đạo quan thu dọn lại một lượt đồ đạc. Những nơi cần khóa lại đều đã khóa, kết quả là hắn vẫn chưa nhìn thấy Thời Sênh đi xuống.
Đợi ngược đợi xuôi, trời cũng dần tối rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy người đâu.
Linh Ước cuối cùng cũng cắn răng quay lên núi.
Hắn trông thấy Thời Sênh đang ngồi ngây người ra trên lan can đá, nhìn thấy hắn, lập tức nhảy từ trên lan can xuống, “Nàng dâu ơi, mau đưa ta qua đi.”
Linh Ước: “…” Nàng đúng là quá cố chấp.
Hắn nếu không quay lại, có phải nàng vẫn cứ chờ ở đây chờ không.
Linh Ước nhảy qua bên đó, “Rõ ràng nàng là có thể tự mình qua đó, tại sao cứ phải cần đến ta…”
“Ai nói cho chàng biết là ta có thể tự mình qua đó được.” Thời Sênh nghiêm mặt tỏ vẻ nghiêm túc hỏi, “Mau nói thật cho ta biết.”
“Vậy nàng làm thể nào để có thể đến đây được.” Khóe miệng Linh Ước khẽ giật giật.
Thời Sênh vẫn cố chấp, chỉ tay về hướng vách núi nơi có những sợi dây leo đang đung đưa, “Từ đó trèo lên đến đây, suýt chút nữa đã bị rơi xuống dưới rồi. Nếu lỡ bị rơi xuống dưới thì chàng sẽ không nhìn thấy ta nữa, để chàng một mình bị người khác ức hϊếp thì phải làm sao. Vậy nên ta không thể chết, bla bla bla…”
Linh Ước thở dài một hơi, quyết định không tiếp tục nghe cô nói lung tung nữa, đưa tay về phía cô.
Thời Sênh lập tức tóm chặt lấy tay của hắn, nhân cơ hội ôm luôn eo của hắn, tiện thể hôn một cái lên má của hắn.
Linh Ước: “…” Người phụ nữ này thật là!
Thời Sênh lần đầu tiên được người khác dùng khinh công ôm mình bay, cảm giác vô cùng mới mẻ, thích thú.
Hơn nữa lúc Linh Ước sử dụng khinh công, cô có thể cảm nhận được một luồng linh lực lúc ẩn lúc hiện vây quanh cơ thể hắn.
Ở cái thế giới này rõ ràng không hề có linh khí nhưng tại sao trong người của Linh Ước lại có thể có linh lực chứ.
Thêm vào đó cô không cần phải truyền linh lực vào trong cơ thể hắn nhưng lại có thể cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc…
Bởi vì đã muộn, hai người không thể xuống núi cho nên đành phải ở lại đạo quán bên dưới ngủ một đêm.
Thời Sênh cố gắng tranh thủ cùng ngủ một phòng nhưng bị Linh Ước từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ đến đêm trời bỗng mưa to, Thời Sênh bị nước mưa làm ướt như chuột lột.
Mái nhà có lẽ đã từ lâu không được ai tu sửa nên bên ngoài phòng mưa to thì bên trong phòng là mưa nhỏ.
Thời Sênh sa sầm mặt mũi, ôm cái chăn đã bị nước mưa làm ẩm một góc đến gõ cửa phòng Linh Ước.
Phòng của Linh Ước cũng không tốt hơn là mấy, cả một nửa giường đều bị dột nước mưa.