Bên cạnh cũng không biết là người nào nhanh tay, đưa một bầu rượu tới cho Thời Sênh.
Thời Sênh nắm cằm của người kia, làm cho nàng há miệng, liền đổ rượu vào trong miệng nàng.
“Róc rách róc rách… Ộc ộc ộc… Ừng ực ừng ực…”
Âm thanh uống rượu và nuốt xuống trở nên vô cùng chói tai trong đại điện. Đám người xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Ngay cả hoàng thái nữ và Khương Chỉ ở bên cạnh cũng bị hành động thô bạo này của Thời Sênh làm cho kinh sợ.
Thừa tướng đại nhân…
Vị trí của Linh Ước vừa vặn có thể nhìn thấy gò má Thời Sênh.
Làn da của nàng trắng hơn người bình thường một chút, lúc này lại giống như mạ lên một lớp ánh sáng mịn màng. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra vui buồn, nhưng hắn lại cảm thấy bây giờ nàng đang rất tức giận.
Thời Sênh liên tục đổ vài bầu rượu rồi mới buông cô gái kia ra, đưa tay vỗ vỗ gò má của nàng ta, “Còn muốn uống nữa không?”
“Nấc…” Cô ta nấc lên mấy cái, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu.
Bốp ——
Choang——
Bầu rượu đổ trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Nàng đứng trên những mảnh vỡ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua mấy người xung quanh, “Những người vừa nói năng lỗ mãng, là muốn tự mình uống, hay để bản tướng tới giúp các người.”
Tĩnh lặng.
Giống như bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Một lúc sau, mới có người sợ hãi trả lời, “Tự uống, tự uống, đi lấy rượu, nhanh đi.”
“Quân tướng bớt giận.”
Rất nhanh liền có người đưa rượu lên, một đám người tranh nhau lên uống chỉ sợ bị rớt lại phía sau.
Ngay cả nữ hoàng cũng không dám tùy tiện đắc tội thừa tướng, làm sao bọn họ đắc tội nổi.
“Đừng quên thân phận của các ngươi, thân phận của hắn.” Thời Sênh ném lại những lời này, liền nhấc chân đi ra khỏi đại điện.
Trong lòng một đám người lại càng sợ hãi.
Mới vừa rồi bọn họ là uống nhiều nên có chút choáng váng, thấy mỹ sắc liền quên mất vị này chính là đạo trưởng ở núi Vạn Nguyên.
Đâu phải người thường.
Một đám người lại vô cùng lo sợ đi xin lỗi Linh Ước.
Bọn họ dám nói năng lỗ mãng với Linh Ước, nguyên nhân chủ yếu là do uống nhiều rượu, còn có một nguyên nhân nữa là coi thường Linh Ước.
Dù sao nhìn hắn thật sự rất trẻ.
“Linh Ước đạo trưởng, để ta đưa ngài về.” Hoàng thái nữ vừa lấy lại tinh thần liền nhanh chóng thốt ra một câu, “Chuyện ngày hôm nay, ta nhất định sẽ nói mẫu hoàng phân xử cho ngài, ngài đừng sợ.”
Đám người ngu xuẩn này, cũng dám đi tới đùa giỡn người nàng xem trọng.
“Linh Ước đạo trưởng, hay là để ta đưa ngươi đi.” Khương Chỉ cũng không yên lòng với hoàng thái nữ, ai biết nàng sẽ nhân cơ hội này làm gì.
“Ninh vương, người trong phủ của ngươi vẫn còn đang chờ ngươi trở về đấy. Chuyện đưa Linh Ước đạo trưởng về, để ta làm là tốt rồi.”
Sắc mặt của Khương Chỉ không thay đổi, “Không bằng chúng ta cùng đưa Linh Ước đạo trưởng về.”
Linh Ước thu lại ánh mắt đang nhìn ra cửa đại điện, chống người đứng lên.
Người xung quanh lập tức tránh ra một con đường.
Hoàng thái nữ và Khương Chỉ mỗi người đứng một bên, cùng Linh Ước đi ra khỏi đại điện.
Nửa đường, hoàng thái nữ bị người của nữ hoàng vội vã gọi đi, vì vậy chỉ còn lại một mình Khương Chỉ đưa Linh Ước trở về.
“Đạo trưởng, chuyện lần trước, ta rất xin lỗi, ta không biết…” Vẻ mặt Khương Chỉ thành khẩn xin lỗi với Linh Ước.
Vẻ mặt của Linh Ước lại có chút hoảng hốt, trong cơ thể như bị lửa nóng thiêu đốt.
Hắn cố gắng dùng nội lực đè ngọn lửa này xuống, nhưng cũng không có ích lợi gì.
“Đạo trưởng, ngươi làm sao vậy?” Khương Chỉ nói chuyện, lại phát hiện bước chân của người trước mặt hơi phiêu phiêu, lảo đảo lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống. Nàng theo bản năng đỡ lấy hắn, kinh hãi kêu lên một tiếng, “Sao lại nóng như vậy?” Linh Ước đưa tay kéo kéo xiêm y trên người, nóng quá…
Cách vật liệu may mặc, Linh Ước cảm giác có gì đó lạnh lẽo đang nhích lại gần mình. Cái loại cảm giác dán lên này rất thoải mái dễ chịu, làm cho hắn phát ra một tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ bất thường.
Khương Chỉ giống như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt đổi đổi.
Những người đó to gan thật.
“Đạo trưởng, ngươi nhịn một chút.” Khương Chỉ nhìn xung quanh một chút, dẫn hắn đi về phía hòn non bộ ở xa xa.
Bây giờ Linh Ước chỉ có một loại cảm giác.
Nóng…
Cảm giác mát lạnh bên cạnh, làm cho hắn không tự chủ được tới gần hơn một chút.
…
Thời Sênh đang nằm trên tảng đá. Ban nãy mới uống rượu xong, thân thể có chút khó chịu, gió đêm thổi qua một cái như vậy, làm cho nàng thoải mái không ít.
Chẳng biết từ chỗ nào bay tới âm thanh rất nhỏ.
Thời Sênh nhíu nhíu mày, làm sao mà đến chỗ nào cũng không được an tĩnh.
Nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tầm mắt liếc xuống phía dưới một cái, thân hình chợt dừng lại.
Cô đứng ở trên đỉnh hòn non bộ, tình cảnh phía dưới cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Khương Chỉ đẩy Linh Ước lên trên hòn non bộ, đang đưa tay cởϊ qυầи áo của hắn.
Linh Ước mà cũng dan díu với nữ chính à?
CMN!
Người này tuyệt đối không phải là Phượng Từ của cô.
Thời Sênh quay người muốn bỏ đi.
“Nóng…”
Âm thanh mang theo giọng mũi của hắn bị gió thổi đến một cách vụn vặt lộn xộn, lại kìm được bước chân đang muốn rời đi của Thời Sênh. Sắc mặt cô thoáng biến đổi.
Cẩn thận phân biệt trong chốc lát, Linh Ước như không có ý thức.
Ngay khi Khương Chỉ sắp cởi được áo khoác của Linh Ước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng xé gió.
Cảm giác nguy hiểm làm cho Khương Chỉ nhanh chóng kéo Linh Ước tránh ra, nhưng vẫn chậm một bước. Bả vai truyền đến một cảm giác đau đớn, người nàng đang kéo trong tay cũng bị một luồng lượng kéo qua bên kia.
Khương Chỉ chật vật ngã trên mặt đất, dưới ánh trăng mơ hồ, nàng nhìn thấy người đứng ở đối diện.
“Quân Ly Ưu!”
Thời Sênh đẩy người đang quấn lấy tay của mình ra, nửa đỡ nửa xách đẩy Linh Ước dựa vào trên hòn non bộ bên cạnh.
Bốp ——
“Quân Ly Ưu ngươi làm gì.” Nhìn người đang đi về phía mình, Khương Chỉ giả vờ bình tĩnh rống to hơn, “Quân Ly Ưu ngươi muốn phạm thượng sao?”
Thời Sênh từ trên cao nhìn xuống Khương Chỉ, kéo khóe miệng cười, “Ai mà biết được ngươi là do ta gϊếŧ chứ?”
Đáy mắt Khương Chỉ hiện lên vẻ bối rối. Nàng vì tránh né người khác, nên đặc biệt chọn chỗ mà hầu như sẽ không có ai đi tới ở bên này.
Ai biết lại đụng phải Quân Ly Ưu ở đây.
“Quân Ly Ưu…”
Thời Sênh vung thiết kiếm lên, chém về phía Khương Chỉ.
Thời Sênh cảm giác được một lực cản rất lớn, thiết kiếm giống như bị một loại sức mạnh gì đó hút đi. Nàng gần như xuất ra sức lực toàn thân mới đè được thiết kiếm xuống.
“Đinh —— “
Tay của Thời Sênh đột nhiên bị lệch qua một bên. Thiết kiếm lướt qua đầu vai của Khương Chỉ, cắm xuống mặt đất bên cạnh.
“Xoạt xoạt —— “
Ám khí bay tới từ phía trước, ép Thời Sênh kéo ra một khoảng cách với Khương Chỉ.
Một bóng người màu đen từ chỗ xa nhanh chóng xẹt qua, ôm lấy Khương Chỉ trên mặt đất, nhún người mấy cái, biến mất trong bóng đêm.
“Mẹ nó chứ!” Một kiếm của Thời Sênh chém ở trên hòn non bộ bên cạnh, hòn non bộ choang một tiếng rồi vỡ vụn.
Nữ chính trâu bò nhỉ!
Bất kể lúc nào cũng có người tới cứu.
“Nóng…”
Thời Sênh thu kiếm, xoay người trở lại bên Linh Ước. Y phục của hắn vốn đã bị Khương Chỉ cởi ra, bây giờ lại bị hắn lôi kéo một hồi, liền lộ ra xương quai xanh tinh xảo khêu gợi.
Thời Sênh trầm mặt gói hắn lại thật kỹ lưỡng, cuối cùng liền bế ngang người ra khỏi cung.
Trở lại phủ thừa tướng, Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt nhìn Thời Sênh ôm một người đàn ông về, gương mặt đều rất hoảng sợ.
Đại nhân ôm người đàn ông từ đâu về thế này.
“Đi mời đại phu.”
Đới Nguyệt đi mời đại phu, Ánh Nguyệt đi theo Thời Sênh vào phòng.
Chờ đến lúc Thời Sênh đặt người lên trên giường, Ánh Nguyệt mới nhìn rõ mặt của người ở trên giường.
“Đại nhân…” Ánh Nguyệt nói cũng không lưu loát, “Sao ngài lại mang Linh Ước đạo trưởng về phủ?”
Không phải là đại nhân đi tham gia cung yến đón gió tẩy trần cho Linh Ước đạo trưởng sao? Tại sao lại trực tiếp bắt người trở về thế này.
Linh Ước đạo trưởng nhìn có vẻ…
Còn có chút không bình thường.
“Đi mang chút nước đến đây.” Thời Sênh liếc mắt trừng Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt nhanh chóng ngậm miệng, đi ra ngoài múc nước.