Khi một người nhìn thấy hy vọng ở ngay trước mắt, nhưng bản thân lại không tìm được nấc thang để bước qua, sẽ cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Lúc này Tư Không Táp cũng đang lâm vào hoàn cảnh như thế.
Hơn nữa trong lòng hắn, không cần biết là giả hay thật, hắn phải đích thân đi xem.
Nhưng khi Phí Kỳ nghe thấy yêu cầu của Tư Không Táp thì ngơ ngác.
Nhà lão làm gì có quan tài thủy tinh gì chứ?
Đây chẳng khác nào cố ý gây sự.
Nghe nói hai người vì thế mà suýt nữa đánh nhau, cuối cùng Tư Không Táp vẫn cưỡng chế lục soát nhà Phí Kỳ.
Sự thật chứng minh.
Phí Kỳ thật sự không có.
Phí Kỳ có lý nhưng không nói rõ được, lão vốn không biết ở đâu lại có chiếc quan tài lưu ly gì đó được không.
Nhưng Tư Không Táp nghĩ rằng Phí Kỳ muốn dùng điều này để uy hϊếp hắn, dẫn đến mối quan hệ hợp tác của hai người hoàn toàn sụp đổ.
Huyết Tộc ngoại loạn chưa dẹp, nội loạn lại nổi lên.
Bề ngoài thì có vẻ Phí Kỳ phải giao ra không ít quyền lực, nhưng trên thực tế quyền lực trong nay lão vẫn còn khá nhiều.
Nên khi hai bên đối đầu, thực lực ngang nhau không ai được lợi hơn ai.
Còn vị Vua Huyết Tộc chính cống như Thời Sênh lại không hề có chút động tĩnh nào.
Nhưng họ nghĩ lại thấy đúng, cô tuy rằng là Vua Huyết Tộc, nhưng trên tay lại không có chút quyền lực nào.
Hai tay khó địch lại bốn nắm đấm, đạo lý này đa số mọi người đều hiểu.
Thế là một vài Huyết Tộc ở thế trung lập cũng từ từ bắt đầu gia nhập.
Nội chiến hoàn toàn bùng nổ.
Nhưng họ không biết rằng, cuộc nội chiến này cũng có sự góp sức không hề nhỏ của vị vua mà họ không để vào mắt kia.
Cuộc chiến diễn ra suốt nửa năm trời, cuối cùng chiến thắng thuộc về Tư Không Táp.
Quyền lực của cả Huyết Tộc thuộc về tay Tư Không Táp, tất cả Huyết Tộc đều lựa chọn quên đi Thời Sênh.
Tư Không Táp từ nơi khác biết được cách hồi sinh.
“Tư Không, mấy ngày qua anh không nghỉ ngơi được bao nhiêu, ngủ sớm đi!” Ngải Duy nhìn thấy Tư Không Táp đứng bên giường, nên cất tiếng gọi.
“Em ngủ trước đi.” Tư Không Táp không quay đầu mà đáp, sau đó bước chân ra khỏi phòng.
“Tư Không…”
Ngải Duy nhìn Tư Không Táp rời đi một mạch, hai tay cô ta siết chặt lại.
Tư Không Táp rời khỏi phòng, đi xuống hầm ngầm. Phía dưới ánh sáng rất đầy đủ. Trong hầm ngầm có đặt một chiếc quan tài băng.
Trong chiếc quan tài băng là một cái xác khô, thấp thoáng có thể thấy được trên cái xác đang mặc một bộ áo dài thời Mãn Thanh.
Ánh mắt Tư Không Táp dịu dàng nhìn cái xác khô trong quan tài, hắn vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt xác khô, “Chúng ta sắp có thể gặp lại nhau rồi.”
Tư Không Táp ở một lúc lâu trong căn phòng đó rồi mới trở về phòng.
Ngải Duy đã ngủ say, Tư Không Táp đứng ở đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngải Duy đang ngủ.
Đến khi đường chân trời chuyển trắng, hắn mới khẽ lên giường, ôm Ngải Duy vào lòng, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, khi Tư Không Táp vừa rời khỏi lâu đài, có người đến tìm Ngải Duy.
Nhìn thấy Ngải Cường bị đứt mất một cánh tay, sắc mặt Ngải Duy trở nên khó xem, trong mắt chứa đầy phẫn nộ và oán hận.
Khi Tư Không Táp và Phí Kỳ giao chiến, người chú Hai này không hề đứng bên phe cô, mà liên kết với Phí Kỳ để đối phó bọn họ.
Sau đó còn muốn bắt cóc cô uy hϊếp Tư Không.
Ngải Cường bày ra vẻ mặt đau khổ: “Tiểu Duy, ta biết con hận ta, nhưng ta cũng chỉ vì gia tộc.”
“Ông chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi.” Ông ta muốn bản thân chiếm được quyền phát ngôn trong Huyết Liệp, chứ không phải vì cái gọi là gia tộc kia.
Thần sắc Ngải Cường trở nên nghiêm túc: “Tiểu Duy, không cần biết con nghĩ về ta thế nào, hôm nay ta đến để nói với con một việc.”
Trong lòng Ngải Duy sản sinh vài phần kháng cự, trực giác nói cho cô ta biết là không nên nghe.
Nhưng cơ thể lại không di chuyển nửa phần.
…
Trời tối Tư Không Táp trở lại, nhìn thấy một mình Ngải Duy ngồi ngẩn người trong phòng, ánh mắt trầm xuống, trên mặt lộ ra ý cười rồi mới bước qua.
Hắn ôm cô ta từ phía sau, cằm gác lên vai cô ta, “Xin lỗi, những ngày qua làm em chịu ấm ức.”
Cơ thể Ngải Duy không tự chủ mà run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Tư Không Táp đứng sau lưng, không nhìn được nét mặt của cô ta, nhưng lại có thể cảm nhận được phản ứng trên cơ thể.
“Sao vậy?”
Ngải Duy cố nén sự run rẩy, nén nước mắt vào trong, lắc đầu nói, “Không sao, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên có chút…”
Cô ta như không thể nói được tiếp, cúi đầu khóc.
Tư Không Táp nhăn mày nhưng không nghĩ nhiều, hắn đi đến trước mặt cô ta, ôm cô ta vào lòng an ủi.
“Đều đã qua, không có chuyện gì đâu.”
Ngải Duy nắm chặt góc áo của Tư Không Táp, ngón tay xuyên qua vải đâm vào da thịt.
Đã qua rồi ư?
Không hề!
Tư Không Táp phát hiện vài ngày gần đây Ngải Duy có chút kỳ lạ, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Thời gian đã sắp đến, những ngày này tuyệt đổi không thể xảy ra sai lầm được.
Hắn phái người trông chừng Ngải Duy. Nếu như là trước đây Ngải Duy hẳn sẽ không phát hiện ra, nhưng từ khi Ngải Cường nói những điều đó với cô ta, cô ta đã bắt đầu để ý.
Mà phát hiện này khiến lòng cô ta hoàn toàn chết lặng.
Cô ta không thể không tin những lời Ngải Cường nói.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn còn sót lại cảm giác cầu may, chính nó khiến cô ta không xé nát lớp vỏ cuối cùng trong mối quan hệ với Tư Không Táp
Ngày 15 tháng 7.
Thời điểm âm khí nặng nề nhất trong năm.
“Tiểu Duy, anh đưa em đi xem một thứ.” Tư Không Táp vẫn dịu dàng nhìn Ngải Duy, cứ như cô ta là người con gái mà hắn yêu nhất.
Sự ấm áp cuối cùng trong mắt Ngải Duy biến mất.
Cô ta đơ mặt, gật đầu, khàn giọng đáp: “Vâng.”
Tư Không Táp dẫn Ngải Duy lên một đỉnh núi, mặt trăng như miếng ngọc tròn treo trên cao, ánh trăng lạnh lùng trong vắt rọi xuống mặt đất bao la, như phủ lên đó một tầng sương bạc mờ ảo.
Ngải Duy bị bịt mắt lại, trước mắt cô ta chỉ có một màu đen tối, cô ta bước từng bước đi vào nơi ánh trăng không rọi tới được.
“Tại sao?” Giọng nói của Ngải Duy rất nhỏ, bị gió núi thổi qua, có chút phân tán đi.
Nhưng Tư Không Táp vẫn nghe thấy được.
Bước chân khựng lại, hai người đồng thời dừng lại, “Cô đã biết rồi?”
“Tại sao?” Ngải Duy gỡ mảnh vải đen che mắt xuống, điên cuồng hét lên: “Tại sao anh lại lừa gạt tôi?”
Trong sơn động âm u, tiếng nói bị gió thổi qua vang đi rất xa, làm kinh động chim chóc trú trong rừng, tiếng đập cánh phành phạch bay đi càng tô đậm thêm nét u ám trong khu rừng này.
Nét dịu dàng trên khuôn mặt Tư Không Táp biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng hờ hững, “Vì tôi cần cô.”
“Nhưng tôi là kẻ vô tội!” Trong giọng nói của Ngải Duy mang theo một chút sự cầu xin, “Tư Không… tôi là kẻ vô tội mà, tôi thích anh đến thế, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Tư Không lạnh lùng nhìn Ngải Duy, trong mắt ẩn chứa sự châm biếm, “Thích tôi? Thích tôi thì tại sao cô lại lén đi tìm Tả Liệt sau lưng tôi?”
Ngải Duy câm nín, đáy mắt tràn đầy hoảng loạn.
Tư Không Táp bước lên hai bước, ngón tay bóp lấy cổ Ngải Duy, “Cô biết tại sao tôi biết không? Tôi không nhìn ra được cô thích tôi nhiều đến cỡ nào.”
“Không phải… tôi…” Cô đúng là có đi tìm Tả Liệt, nhưng Tả Liệt lại không chịu gặp mặt cô.
Đôi mắt Tư Không Táp đột nhiên bùng lên một sự thù hận mãnh liệt, “Hơn nữa, cô lại là con gái của kẻ thù của tôi, kết cục hôm nay đều là do những sai lầm mẹ cô đã phạm phải.”
“Anh đang nói gì?”
Con gái kẻ thù gì chứ?