Sắc mặt Phí Kỳ thay đổi rất nhanh, sau đó vẫn nhẫn nhịn bước xuống từ phía đài cao.
“Tây Ẩn đại nhân.”
Tuy sắc mặt các vị Thân Vương khác cũng trở nên kỳ lạ, nhưng đều lần lượt đứng lên, cung kính hành lễ: “Tây Ẩn đại nhân.”
Mọi người xung quanh đang nhìn hành động của các Thân Vương, nghe được cách xưng hô trong miệng họ thì nhanh chóng nghĩ tới một người, khi đó sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Vội vàng cúi người hành lễ, trong thái độ cung kính hàm chứa sự dè dặt: “Tây Ẩn đại nhân.”
Khuôn mặt Ngải Duy ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Người đàn ông này… cũng là Huyết Tộc?
“Ta cứ nghĩ các người không còn nhận ra ta nữa chứ?” Khóe miệng Tây Ẩn nhếch lên một nụ cười nhạt khinh thường đầy mê hoặc.
“Không dám.” Phí Kỳ càng cúi đầu thấp hơn, trong lòng chỉ toàn câu hỏi “Sao hắn ta lại ở đây”.
Quan trọng hơn hết là, hắn còn đi cùng với Di Nại.
Khó trách Khắc Nhĩ lại dễ dàng nhường lại quyền lực như vậy, thì ra là bẫy lão ở chỗ này.
Có Tây Ẩn đại nhân ở đây, đừng nói là lão, cho dù là vua mới nhìn thấy hắn cũng phải cúi đầu.
Hắn là Huyết Tộc lâu đời nhất, thực lực mạnh nhất trong số các Huyết Tộc ngày nay. Ai dám gây phiền phức đến cho hắn chứ?
Trừ một số Huyết Liệp đã biết nội tình ra thì mọi người và Ngải Duy đều ngơ ngác như nhau.
Người đàn ông này là ai? Sao lại ghê gớm thế! Chỉ cần đứng lên là tất cả người bên phía Huyết Tộc đều hành lễ.
Chân mày Tây Ẩn dường như mang theo nét cười: “Mang vương miện qua đây.”
Phí Kỳ: “!!!”
Tây Ẩn đại nhân cần vương miện làm gì?
“Tây Ẩn đại nhân…”
Tây Ẩn ngắt lời Phí Kỳ: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
Phí Kỳ sững người một chút, cắn răng xoay đi, mang vương miện đưa đến trước mặt Tây Ẩn.
Ngón tay thon dài trắng ngần của Tây Ẩn giơ ra cầm lấy vương miện, sau đó đặt lên đầu Thời Sênh trước những ánh mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc, “Món quà dành tặng cho em.”
Anh sẵn lòng đưa cô lên ngôi vua.
Thời Sênh: “…” Nhưng em không muốn.
Em chỉ muốn anh mà thôi.
Phí Kỳ và các Thân Vương khác đều ngơ ngác, ngôi vua lại thay đổi chủ nhân rồi sao?
“Tây Ẩn đại nhân… Ngải Duy bệ hạ ứng với lời tiên toán, ngài làm như vậy sẽ đẩy Huyết Tộc vào chỗ chết.” Phí Kỳ lấy hết can đảm nói.
“Ừm.” Tây Ẩn đang tập trung chỉnh vương miện lại giúp Thời Sênh, hắn thuận miệng đáp một tiếng.
Hắn không hề quan tâm gì tới sự sống chết của Huyết Tộc, hắn chỉ muốn cô được vui vẻ.
“Rất đẹp.” Tây Ẩn cười tán thưởng.
Không biết Thời Sênh lấy một chiếc gương từ đâu ra, ngang nhiên soi gương trước mặt rất nhiều người.
Y như thiểu năng ấy, đẹp ở chỗ nào chứ?
Mà thôi, thứ hắn tặng thì dù là đuôi chó thì cũng phải đội lên.
Một sự im lặng kỳ lạ lan tràn khắp sảnh lớn, việc này phát triển đến mức hơi quỷ dị.
“Sao? Cần ta dạy các người cách hành lễ với vua như thế nào ư?” Tây Ẩn híp mắt đánh vỡ sự im lặng, trong giọng nói lộ ra sự nguy hiểm.
Mồ hôi lạnh của Phí Kỳ tuôn ra, nếu lúc nãy lão vẫn còn thấy may mắn, thì bây giờ lão chỉ còn cảm thấy sự sợ hãi tột cùng.
Liếc nhìn về phía Thời Sênh, cuối cùng vẫn phải không tình nguyện mà quỳ một chân xuống hành lễ, đây là nghi lễ có quy tắc tối cao của Huyết Tộc, chỉ khi Vua Huyết Tộc lên ngôi mới sử dụng nghi lễ này.
“Bái kiến Di Nại bệ hạ.”
Những người ở xung quanh lần lượt quỳ xuống: “Bái kiến Di Nại bệ hạ.”
“Bái kiến Di Nại bệ hạ.”
“Xét thấy sự không thân thiện trước đây của các người, nên cứ quỳ tiếp đi nhé!” Bản cô nương không phải là người rộng lượng đâu nhé! Sau đó cô quay đầu nói với người bên phía Khắc Nhĩ: “Cha nuôi, mọi người đứng lên đi.”
“Cảm ơn bệ hạ.”
Trong lòng Khắc Nhĩ thở dài, ông vốn không biết được Tây Ẩn sẽ làm như thế, nếu sớm biết được thì ông còn cúi đầu với Phí Kỳ làm gì.
Con người như Tây Ẩn còn mạnh hơn nhiều so với những lời tiên đoán kia.
Lúc này Phí Kỳ cũng chỉ có thể thầm hận trong lòng, cơ thể thì lại không dám cử động.
Rõ ràng lão đã sắp đặt ổn thỏa, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nhưng cứ vào lúc này, người không nên xuất hiện như Tây Ẩn lại xuất hiện ở đây!
Còn trực tiếp đẩy Di Nại lên ngôi vua.
Chú Hai Ngải Duy đứng bên phía Huyết Liệp cũng trầm mặc, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, vậy mà lại xuất hiện một lỗi lớn đến như thế!
Lúc này Ngải Duy mới có phản ứng, cô ta nhìn về phía chú Hai nhà mình.
Thân phận người đàn ông đó thật lợi hại, chỉ một câu thôi đã khiến tất cả Huyết Tộc thừa nhận Di Nại
Thời Sênh vốn chẳng muốn làm Vua Huyết Tộc, kêu họ quỳ chẳng qua chỉ muốn trả thù món nợ riêng trước kia mà thôi.
Công tư phân minh gì chứ, đều là thứ vứt đi, có thể báo thù mới là chuyện quan trọng!
Lúc này cho dù Phí Kỳ có tức giận đến thế nào thì cũng vẫn phải quỳ xuống, nhưng ánh mắt nhìn Thời Sênh thì lại không lương thiện chút nào.
“Nhìn cái gì?” Thời Sênh cầm kiếm sắt chỉ thẳng vào mặt Phí Kỳ, “Hay chúng ta hãy nói về chuyện nội gián đi nhỉ.”
Phí Kỳ cắn răng, nhìn lên vệt sáng sắc bén của thanh kiếm, nhẫn nhịn nói: “Bệ hạ, người muốn thế nào mới tin thuộc hạ?”
“Tại sao ta phải tin ông?” Thời Sênh buồn cười nói: “Ông cũng chẳng phải là gì của ta, nên có liên quan gì tới việc ta tin hay không sao?”
Vậy việc ta có phải nội gián hay không có quan hệ gì với cô hay sao?
Dĩ nhiên Phí Kỳ không dám nói ra câu này rồi.
Tân Ẩn đứng kế bên với dáng vẻ đầy dung túng, dường như chỉ cần cô ấy muốn gϊếŧ lão thì hắn sẽ không hề ngăn cản.
Bây giờ không thể chọc vào được rồi, chẳng lẽ lão còn không trốn được sao?
Thế là Thời Sênh cứ thế lên ngôi Vua Huyết Tộc một cách đầy lạ lùng. Còn Ngải Duy dường như bị bỏ quên, từ đầu đến cuối Thời Sênh chẳng thèm nhìn cô ta một cái.
Ngải Duy như bị tát mười bạt tai vào mặt, khuôn mặt đau rát sưng đỏ, suốt cả quá trình cô ta cứ như một trò cười.
…
Thành cổ của Phí Kỳ
Chú Hai Ngải Duy tức giận nói: “Phí Kỳ, sao ông không nói cho tôi biết Tây Ẩn đã thức tỉnh rồi?”
Sắc mặt Phí Kỳ cũng không tốt, nói: “Tôi cũng không biết hắn ta tỉnh dậy vào lúc nào.”
“Hắn ta là người thuộc Huyết Tộc của ông mà ông vẫn không biết hắn ta thức tỉnh khi nào ư?” Chú Hai Ngải Duy càng nói càng kích động.
“Tây Ẩn rất ít khi về Huyết Tộc, địa điểm hắn ngủ say không một ai biết được thì làm sao tôi biết được chứ?” Phí Kỳ tức giận, “Ngải Cường, chú ý thái độ của ông.”
Lão vẫn còn là Thân Vương, cho dù họ đang có mối quan hệ hợp tác, nhưng không có nghĩa là Ngải Cường có thể nói chuyện với lão như thế được.
Bầu không khí của hai người có chút căng thẳng, Ngải Duy ngồi ở kế bên, mặt mày trắng bệch, con ngươi rủ xuống, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Chắc Ngải Cường cũng biết mình quá kích động, sau đó mới im lặng, từ từ bình tĩnh lại: “Bây giờ phải làm sao?”
“Làm sao ư? Còn có thể làm sao nữa!” Phí Kỳ cười lạnh, “Có Tây Ẩn ở đây, ông nghĩ rằng tôi còn dám ra tay hay sao?”
Sự cường đại của người đàn ông đó, họ đều đã được tận mắt chứng kiến. Khiêu khích hắn ta thì chẳng khác nào tự diệt chính mình!
“Vậy kế hoạch tiêu tan như thế sao?” Sắc mặt Ngải Cường lúc xanh lúc trắng.
Phí Kỳ trầm mặc, rồi đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, “Lúc trước ông nói người kia không thấy đâu nữa?”
Ngải Cường không biết tại sao Phí Kỳ lại lái đề tài sang vấn đề này, nhưng vẫn nhịn cơn tức giận mà đáp: “Tôi chỉ nghe nói chứ không chắc chắn.”
Lão ta không phải là thành viên chủ chốt của Huyết Liệp, chuyện lớn như thế lão ta không có cách nào tìm hiểu được.
Những điều trên chỉ là do vô ý nghe được người bên Đỗ Tuyệt thảo luận rằng, phía ngoại ô thành Bắc phát hiện một ngôi mộ, rất có khả năng đó là nơi chôn cất của người đó.
“Nếu không thấy người đó nữa, thì chứng tỏ rằng có người sắp ra tay, nói không chừng chúng ta vẫn còn cơ hội.” Đáy mắt Phí Kỳ ngập tràn sự mưu tính.
Phí Kỳ tiến đến nói nhỏ bên tai Ngải Cường, con ngươi Ngải Cường híp lại, nhìn về phía của Ngải Duy.
“Đây là cách duy nhất, ông tự nghĩ đi!” Phí Kỳ vỗ vai của Ngải Cường, sau đó xoay người rời khỏi phòng, để lại không gian cho Ngải Cường và Ngải Duy.