Ngay khi Lăng Hương nghĩ Thời Sênh sẽ hỏi chủ nhân mình là ai, thì lại nghe cô nói thế này!!!
“Muốn chết nằm hay chết đứng?”
Lăng Hương: “!!!”
Không hỏi chủ nhân là ai sao?
Mặt mọi người xung quanh đều đầy vẻ quỷ dị, không phải lẽ ra cô ấy nên hỏi vì sao lại giả mạo cô ấy sao?
“Cho mày ba giây suy nghĩ.”
Lăng Hương run cả người, chọn không chết có được không.
Chủ nhân, ở đây có quái vật, mau tới cứu tôi.
“Ba.”
Thời Sênh cười nâng tay, mũi kiếm như hàn quang lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm vào tim Lăng Hương.
Con ngươi Lăng Hương trừng lớn, không phải cho ba giây sao? Một hai bị cô ăn mất rồi à?
Vì sao lại thấy đau như vậy…
Huyết Tộc là trường sinh bất tử, thứ bình thường căn bản không thể gϊếŧ cô ta.
Vì sao cô ta lại cảm thấy cái chết cách mình không xa.
Lạnh quá…
Đỗ Tuyệt nhìn thân thể Lăng Hương hóa thành tro mới kịp phản ứng lại, không ai ngờ được rằng cô nói động thủ là động thủ ngay.
“Di Nại, sao lại gϊếŧ cô ta! Cô ta giả mạo cô, mục đích không rõ ràng, sao lại gϊếŧ cô ta, có phải cô chột dạ không.”
Thời Sênh chậm rãi lau khô vết máu trên kiếm, “Chột dạ cái gì?”
Đỗ Tuyệt: “…” Biết thế quái nào được cô chột dạ cái gì.
“Huống chi, tôi đã đoán được mục đích của cô ta, sao không thể gϊếŧ.” Thời Sênh quay đầu nhìn Đỗ Tuyệt, “Anh Đỗ, anh cũng muốn chết sao? Tôi không ngại tiễn anh một đoạn đường.”
Đỗ Tuyệt: “…”
“Cô ta có mục đích gì?” Phí Kỳ ánh mắt lạnh lùng nhìn Thời Sênh.
Con nhãi ranh này năm đó còn nhỏ xíu không ngờ qua nhiều năm trưởng thành lại trở nên thế này.
“Sao phải nói cho ông, nội gián.”
“Di Nại! Nói chuyện cẩn thận, cô luôn miệng nói ta là nội gián, cô có chứng cứ gì?” Hai mắt Phí Kỳ đều bốc hỏa.
“Tự do ngôn luận, tôi muốn nói thì nói, ông không phục sao, không phục thì kệ ông.”
Khắc Nhĩ: “…” Hình như con gái nhà mình quá kiêu ngạo…
Thụy Y: “…” Kỹ năng gây thù hận của tiểu công chúa đúng là bậc nhất.
Phí Kỳ bùng nổ, “Khắc Nhĩ, ông xem ông dạy dỗ con gái thế mà được sao, quả nhiên có mẹ sinh không có mẹ dạy.”
“Phí Kỳ!” Khắc Nhĩ sầm mặt, “Ông đừng quên, lúc trước ông làm thế nào để giữ được cái mạng này.”
Phí Kỳ đột nhiên im lặng.
“Được rồi, việc này dừng ở đây.” Ánh mắt uy hϊếp của Khắc Nhĩ quét qua bốn phía.
Đỗ Tuyệt và ông cụ nhìn nhau, cũng không cố níu giữ không buông.
Khắc Nhĩ để mọi người bố trí lại hội trường, đám người lập tức tản ra.
Thời Sênh đứng cùng Khắc Nhĩ, thỉnh thoảng có ánh mắt đảo qua người cô.
“Tiểu công chúa, sao em lại nói Phí Kỳ là nội gián.” Thụy Y tò mò hỏi Thời Sênh.
“Bởi vì trông lão giống nội gián.” Thời Sênh nghiêm mặt.
Thụy Y: “…” Câu nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.
“Con nhóc này, đừng giấu anh trai, có phải em biết gì đó không?”
Thời Sênh nhìn thoáng qua Phí Kỳ, Phí Kỳ cũng đang nhìn cô, Thời Sênh lộ ra ánh mắt khiêu khích, Phí Kỳ tức giận điên lên quay đầu đi.
Lúc này Thời Sênh mới quay đầu lại, không để ý nói: “Em nghe lão nói chuyện với một Huyết Liệp, đối thoại có chút kỳ quái.”
Thời Sênh chỉ vào một người đàn ông cách đó không xa, “Chính là hắn.”
“Người của Ngải gia.” Khắc Nhĩ nhíu mày.
“Ngải gia?” Là gia tộc của Ngải Duy sao? Trong tình tiết cũng không nói gia tộc của Ngải Duy là Huyết Liệp…
Được rồi, trong nguyên tác vốn đâu có màn thịnh yến Huyết Tộc, Ngải Duy không tới nơi này cho nên trong đó cũng không nhắc đến gia tộc của Ngải Duy.
Máu cô ta đặc biệt như vậy, khẳng định không phải gia tộc bình thường.
“Bọn họ nói gì?” Khắc Nhĩ thu hồi tầm mắt, sắc mặt cũng nặng nề hơn vài phần.
“Đều là chút chuyện vô nghĩa.”
Khóe môi Khắc Nhĩ giật giật, “Đều vô nghĩa thì làm sao con biết lão là nội gián.”
“Cha nuôi…” Đây là cha nuôi của cô, không nên châm chọc ông, “Cha thấy có bao giờ Phí Kỳ nói mấy chuyện vô nghĩa chưa?”
Phí Kỳ này tự giữ thân phận, ngay cả trò chuyện cùng các vị Thân Vương đều là dáng vẻ cao quý hơn người, sao có thể tự hạ thấp thân phận đi nói chuyện phiếm với một Huyết Liệp. Hơn nữa tên Huyết Liệp kia cũng không phải nhân vật quan trọng.
“Vậy em vừa đả thảo kinh xà mất rồi?” Thụy Y đầy vẻ kinh ngạc.
“Vâng, có gì liên quan đến em đâu?” Thời Sênh ánh mắt vô tội.
Bản cô nương đâu có trách nhiệm phải ngăn cản lão tạo phản.
Khắc Nhĩ: “…” Đột nhiên có cảm giác như bị vứt bỏ là sao.
Thụy Y: “…” Không phải ảo giác, đúng là như vậy.
Tính tình tiểu công chúa sao lại biến thành thế này? Nhất định là Tây Ẩn dạy hư tiểu công chúa.
“Cha nuôi yên tâm, nếu lão dám động đến mọi người, con sẽ cho lão xuống tìm người chơi mạt chược.”
Tuy rằng cô mặc kệ chuyện Phí Kỳ làm, nhưng cô sẽ che chở Khắc Nhĩ và Thụy Y đến cùng.
Đầu Khắc Nhĩ đầy vạch đen, con gái nhà mình khi nào thì ăn nói ngông cuồng như vậy? Đến ông còn không dám nói cho Phí Kỳ tìm người chơi mạt chược. Cô lại thoải mái mà nói ra câu đó như thể đang bàn luận hôm nay ăn gì vậy.
“Vậy con cũng biết ai sai khiến người giả mạo con rồi?”
“Con không biết!” Bản cô nương cũng không phải thần, sao biết được.
“Em không biết sao lại gϊếŧ cô ta!” Thụy Y biến sắc, hắn nghĩ cô biết chủ nhân đằng sau là ai nên mới không ngăn cản cô.
Thời Sênh bí hiểm nhìn hai người, “Cha nuôi, thực lực chứng minh tất cả.”
Muốn tính kế cô, nghĩ cô là đám thiểu năng trên đường dễ bị lừa hay sao?
Khắc Nhĩ và Thụy Y lúc này đều chung một ý tưởng muốn đánh cô. Chỉ là một người không nỡ, một người không dám xuống tay.
Yến hội sau đó tiến hành rất thuận lợi, cuộc tuyển chọn làm vào buổi sáng hôm sau, nên yến hội kết thúc lúc ba giờ sáng.
Thời Sênh và Tây Ẩn đi ra ngoài theo cửa hông vắng vẻ, bên ngoài sao sáng như ngọc, sương bạc lượn lờ.
“Đói không?” Tây Ẩn cầm tay cô, thấp giọng nói.
Thời Sênh sờ sờ bụng, lần trước uống máu Tây Ẩn lâu rồi chưa thấy đói. Nhưng nghe Tây Ẩn hỏi lại thấy có chút đói bụng, “Có một chút.”
“Chờ chúng ta…”
“Di Nại.” Có người gọi Thời Sênh, đánh gãy lời Tây Ẩn nói.
Tả Liệt đuổi theo phía sau, hắn đã gặp Tây Ẩn ở trường học, cảm thấy bộ dáng của Tây Ẩn thật đẹp, nhưng hoàn toàn không biết Tây Ẩn cũng là Huyết Tộc, nên không khỏi nhìn Tây Ẩn một cách tò mò.
“Có việc gì?” Nam chính không đi tìm nữ chính lại gọi cô làm gì?
Tầm mắt Tả Liệt chuyển từ Tây Ẩn trở về, sắc mặt nghiêm túc, “Hôm nay cô đắc tội Phí Kỳ, phải cẩn thận.”
Đại khái là sợ Thời Sênh hiểu lầm, Tả Liệt vội giải thích, “Tên Phí Kỳ này thù dai, cô lại nắm phiếu bầu quan trọng, phải cẩn thận.”
Thời Sênh mơ hồ. Bản cô nương hoàn toàn không hiểu đầu óc của nam chính. Hắn đột nhiên tốt với bản cô nương như vậy là ý gì? Lúc trước hắn muốn mượn sức cô, cô biết, nhưng hiện giờ thì sao?
Đã tỏ vẻ mình sẽ không giúp đỡ hắn rồi, sao nam chính còn tiếp cận cô.
“Có ta ở đây, không sao.” Tây Ẩn cười, đặc biệt lạnh lùng.
Sắc mặt của Tả Liệt nháy mắt đông cứng lại. Địch ý của người đàn ông này thật lớn.