Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 296: Tường vi máu (22)




Mặc Lăng Hương bên dưới cứ khóc hu hu, Khắc Nhĩ từ đầu đến cuỗi vẫn nghiêm mặt như thể là ông bố này đã phải chịu tổn thất nặng nề vì con gái đào hôn vậy.

Thời Sênh dựa người vào lan can, sắc mặt hơi uể oải, tuy cô gái này khá rõ thói quen của Di Nại, nhưng những động tác nhỏ thì lại không biết.

Nếu như Khắc Nhĩ không thật lòng quan tâm nguyên chủ, có lẽ ông cũng đã bị lừa thật rồi.

“Ủa, còn khách nữa à?” Một người hầu gái không biết xuất hiện ở cạnh Thời Sênh từ khi nào, vén màn nhìn ra ngoài cửa.

Thời Sênh quay người lại, đảo mắt một vòng.

“Đây không phải là xe của vị khách mấy ngày trước sao?”

“Thân Vương, có khách quý!” Đúng lúc này, người quản gia của thành cổ chạy từ ngoài vào, ánh mắt có chút không thiện cảm, đảo qua Lăng Hương một cái. Ngay khi quản gia vừa dứt lời, ngoài cửa cũng đã có người đang bước vào rồi.
Hắn đứng ngược sáng, ánh sáng lung linh giống như một vị thánh vừa bước từ thần điện xuống vậy. Lăng Hương chợt biến sắc… Sao lại là hắn…

“Tây Ẩn đại nhân!” Khắc Nhĩ đứng dậy, chào đón hắn với vẻ cẩn trọng, “Sao ngài tới mà không báo trước một tiếng?”

Ánh mắt Tây Ẩn nhìn về phía Lăng Hương, thần sắc vẫn không đổi, chỉ khẽ nhếch mép cười “Đi ngang, tiện đường ghé!”

Khắc Nhĩ nghi hoặc, nơi hắn ở lại có thể ghé ngang nơi này sao? Dù nghi hoặc, Khắc Nhĩ vẫn mời hắn ngồi lên ghế trên. Thái độ cẩn thận đó khiến Lăng Hương càng cảm thấy lo lắng trong lòng. Rốt cuộc người này có thân phận như thế nào?

Lúc còn đi học, hắn và Di Nại thân với nhau nhất, nhưng đột nhiên hắn biến mất. Hoàn toàn không ai biết được giữa họ có chuyện gì. Bây giờ… cô ta nên ứng xử như thế nào mới là bình thường?
Trước đây, Lăng Hương còn thấy nhiệm vụ này rất đơn giản, nhưng từ khi bước vào trong thành cổ này, chưa có chuyện nào thuận lợi cả.

Tây Ẩn như cười như không nhìn Lăng Hương, “Di Nại, không nhận ra tôi nữa sao?”

Sau lưng Lăng Hương chợt toát mồ hôi lạnh, sao cô ta cứ cảm thấy người đàn ông này cười đáng sợ thế nhỉ. Ánh mắt ấy, như nhìn xuyên qua cô ta vậy.

Không lẽ Di Nại đắc tội với hắn?

“Tây Ẩn đại nhân biết con gái ta sao?” Khắc Nhĩ cảm thấy hoài nghi, chưa bao giờ nghe Di Nại nói gì về hắn cả.

“Biết, đương nhiên là biết.” Tây Ẩn cười nhẹ, mắt liếc Lăng Hương, rồi đưa tay lên vẫy: “Qua đây!”

Lăng Hương nhìn Khắc Nhĩ.

Nhưng đó đâu phải là con ông, nên ông hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ chuyên tâm nghĩ, rốt cuộc con bé Di Nại quen biết như thế nào với Tây Ẩn.
Lăng Hương cắn răng, cẩn thận bước lại gần Tây Ẩn.

Tây Ẩn đang ngồi, còn Lăng Hương thì lại đứng, nên hắn có vẻ không hài lòng, nhíu mày. “Quỳ xuống!”

Lăng Hương lại ngước nhìn Khắc Nhĩ, Khắc Nhĩ vẫn chẳng có phản ứng gì.

Cô ta vén váy, quỳ xuống, hơi ngẩng đầu nhìn Tây Ẩn.

Người đàn ông này quả thực rất đẹp, nhưng hắn lại cho cô ta cảm giác rất khó chịu. Bây giờ, cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Tây Ẩn chìa ngón tay hơi nâng cằm Lăng Hương lên, nhìn trái, nhìn phải, rồi nói: “Được lắm!”

Rồi hắn nhìn Khắc Nhĩ, “Không biết Thân Vương có thể tặng cô ấy cho ta không?”

Thời Sênh suýt nhảy từ lầu hai xuống, chém tên khốn bỏ nhà đi này vài kiếm rồi!

Hắn dám không nói tiếng nào chạy về Huyết Tộc tác oai tác quái. Bây giờ lại còn đòi tặng “hàng giả” cho hắn nữa! Thật là khốn nạn mà!
Đám hầu gái bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh bốc lên bốn phía nên đều lùi lại một bước đưa mắt nhìn nhau.

Điện hạ bị làm sao vậy?

Lăng Hương không ngờ kẻ này vừa mở miệng đã muốn mình, đôi mắt bất giác co lại.

“Thân Vương tiếc sao?” Tây Ẩn thấy Khắc Nhĩ không nói gì, khóe môi lại cong thêm vài phần.

“Đại nhân, không biết con gái ta đã đắc tội gì với ngài?” Khắc Nhĩ định thần lại, hỏi Tây Ẩn.

Giọng Tây Ẩn âm u vang lên: “Tội to đấy!”

Khắc Nhĩ thầm giật thột, đưa mắt nhìn Lăng Hương.

Tặng “hàng giả” này cho hắn, nếu hắn không phát hiện thì không sao, còn nếu hắn phát hiện thì… người gặp rắc rối vẫn là Di Nại.

“Con gái ta trẻ người non dạ, có chỗ nào không hiểu chuyện, xin đại nhân rộng lượng tha thứ!” Khắc Nhĩ khẩn nài.

Lăng Hương nghe ông nói câu này, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Không biết Tây Ẩn nghĩ gì mà mãi một lúc không nói gì.

Không khí hơi nặng nề, bức bối nghẹt thở.

Khá lâu sau, Tây Ẩn mới xua tay, “Thôi được, ta cũng không muốn nhìn cô ta nữa!”

Khắc Nhĩ nháy mắt với quản gia, quản gia lập tức đưa Lăng Hương xuống. Chờ Lăng Hương đi rồi, Tây Ẩn đột nhiên nhìn lên góc lầu trên, “Em nhịn cũng giỏi đấy!”

“Hả?” Khắc Nhĩ giật mình, không hiểu hắn đang nói gì.

Rồi ông thấy con gái mình nhảy từ trên lầu xuống, hừng hực khí thế bước về phía Tây Ẩn. Ngay khi Khắc Nhĩ còn chưa kịp phản ứng gì, Thời Sênh đã túm lấy hắn, lôi xềnh xệch ra ngoài cửa: “Cha nuôi, con đi một chút rồi về!”

Khắc Nhĩ: “…”

Nhìn người đàn ông bị Thời Sênh lôi đi, Khắc Nhĩ thầm lau những giọt mồ hôi tưởng tượng.

Không ngờ, Tây Ẩn đại nhân không hề phản kháng. Con gái mình trở nên hung hãn như thế này từ bao giờ? Về phải hỏi kĩ mới được.


Thời Sênh ném Tây Ẩn vào trong xe, đánh xe rời khỏi thành cổ.

Tây Ẩn ngồi ghế phụ lái, quay sang nhìn nghiêng mặt Thời Sênh, trong lòng thầm tự hỏi, liệu có phải cô ấy đang giận không?

Hoa tường vi trong Huyết Tộc bốn mùa tươi tốt, chiếc xe đâm xuyên qua từng cánh đồng hoa, tạo thành những bóng xanh đỏ đan xe. Cuối cùng, chiếc xe dừng hẳn ở giữa một đồng hoa tường vi cực lớn.

Thời Sênh không nói gì, cũng không xuống xe, im lặng nhìn về phía trước.

Lúc đầu, Tây Ẩn còn chịu ngồi im, nhưng khoảng một lúc sau, hắn bắt đầu hơi bồn chồn.

Bộ dạng cô khi không nói gì còn đáng sợ hơn cả khi cô tỏ ra hung dữ.

Tây Ẩn cân nhắc một chút, phá tan bầu không khí im lặng.

“Khi đó tôi thấy tâm trạng rối bời, không nói gì với em mà bỏ đi, là lỗi của tôi.”

“Vừa rồi anh sờ cô ta!”
Tây Ẩn hơi ngớ người nhìn cô.

Cái gì?

Mặt Thời Sênh lạnh tanh, rút khăn giấy từ trong xe ra, cầm lấy tay hắn, ra sức lau đi lau lại.

Tây Ẩn nhìn động tác của cô, chợt cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy nổi điên lên chỉ vì điều này thôi sao?

Tây Ẩn nhìn đầu ngón tay đã đỏ ửng lên vì bị lau thô bạo, rốt cuộc cô ấy định lau đến bao giờ?

Thời Sênh đột nhiên buông tay hắn, nhào đến ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt trái xoan cọ cọ vào cổ hắn, “Đừng đụng vào người khác nữa, em sợ em không nhịn nổi…”

Cô bị điên!

Trước giờ từ đáy lòng cô vẫn luôn hiểu rõ. Cho nên, cô luôn kiềm chế mình không được đặc biệt yêu thích một điều gì đó quá nhiều.

Nhưng với Phượng Từ thì không được, cô muốn cả thân cả tâm hắn đều chỉ thuộc về cô, nếu người nào đụng vào, cô đều muốn gϊếŧ chết đối phương.
Tim Tây Ẩn đập thình thịch, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu khó nói được thành lời, “Không đụng, sau này cũng sẽ không đụng nữa.”

Thời gian hắn rời đi đã nghĩ rất nhiều. Hắn thừa nhận lúc đó hắn muốn chạy trốn, nhưng cũng chính thời gian đó, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh của cô.

Khi nghe tin cô trở về, hắn liền lập tức đến tìm không một chút do dự.

Nhưng người mà hắn gặp lại là một kẻ giả mạo, hắn không thể nào nhớ sai mùi vị của cô…

Hắn nhớ, có người đã từng nói với hắn một câu: “Có một vài loại tình cảm, một khi đã đến rồi thì không phải bạn muốn bỏ là bỏ được!”

Hắn ôm lấy Thời Sênh, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô. Nếu đã không bỏ được, vậy tại sao không chấp nhận nó?