Một trăm năm trước, gia tộc Di Nại đã bị tiêu diệt toàn bộ trong trận đại chiến trước khi Huyết Tộc và Huyết Liệp ký kết khế ước, chỉ còn lại duy nhất Di Nại chưa thành niên.
Sau đó Khắc Nhĩ đã nhận nuôi cô, cả gia đình Khắc Nhĩ đối xử với nguyên chủ rất tốt, nguyên chủ cũng vô cùng cảm kích họ, nhưng cô cảm thấy bản thân mình hơi lạc lõng trong gia đình Khắc Nhĩ, nên sau đó cô đã rời khỏi Huyết Tộc, tự mình sinh sống ở thế giới loài người.
Chuyện nguyên chủ bị Đồng minh Huyết Liệp bắt giữ, có lẽ Khắc Nhĩ cũng không biết, nếu như ông ta biết, nhất định sẽ không bỏ mặc nguyên chủ chết như vậy.
Thời Sênh chống cằm hồi tưởng lại cảnh tượng về cuộc sống của nguyên chủ và gia đình Khắc Nhĩ trước đây.
Cánh cửa nặng nề đột nhiên bị ai đó đẩy ra, mội bóng người cao to phủ xuống chỗ cô.
“Tiểu công chúa, tới đây anh ôm nào.”
Thời Sênh lập tức tránh ra, Thụy Y nhào đến khoảng không, rồi ngã xuống chiếc ghế sô pha.
Thụy Y nhẹ nhàng rút mặt từ ghế sô pha mềm mại ra, hơi ấm ức nhìn Thời Sênh, “Tiểu công chúa, đã lâu như vậy không gặp, em không nhớ anh sao? Buồn quá, buồn đến mức không thể thở được, tiểu công chúa phải hôn anh thì mới khỏi được.”
Thời Sênh không nói gì, chỉ nhìn Thụy Y giả bộ.
Người đàn ông này.
Thụy Y.
Con trai cả của Khắc Nhĩ, có thể nói là nhìn theo sự trưởng thành của Di Nại, từ nhỏ đã vô cùng thích trang điểm cho cô, khi chưa được nhận nuôi còn đỡ, dù sao cô ở nhà mình, Thụy Y muốn chưng diện cho cô cũng có chút vất vả.
Nhưng từ khi Khắc Nhĩ nhận nuôi cô, Thụy Y tự biến Di Nại thành búp bê của mình, một ngày thay đến mười mấy bộ lễ phục là còn nhẹ.
Thời Sênh rất nghi ngờ, nguyên chủ đi khỏi nhà, phần lớn nguyên nhân chính là do hắn.
Thời Sênh mau chóng đứng dậy, cô cũng không muốn trải nghiệm sự giảy vò đó của nguyên chủ.
Nhưng rõ ràng Thụy Y không có ý định bỏ qua cho cô, không hôn hắn cũng từ sô pha đứng dậy, “Tiểu công chúa tại sao lại mặc như vậy, may mà ta đã sớm chuẩn bị, mang đồ vào đây.”
Người hầu từ ngoài cửa lập tức mang đồ vào, họ vô cùng thành thục đứng chắn ngang cánh cửa.
Thời Sênh: “…”
Bây giờ thì cô chắc chắn một trăm phần trăm, Di Nại rời khỏi nhà là do bị tên này o ép.
Thụy Y đã chọn vài bộ váy đến trước mặt Thời Sênh, “Tiểu công chúa thích bộ nào? Anh thấy màu hồng hợp với da em, nhưng lại hơi đơn điệu, màu lam thì hơi đâm, hơi già… Màu trắng nhé, bộ này rất đẹp.”
Thời Sênh nhìn bộ đồ trong tay hắn.
Khóe miệng run run.
Hắn muốn hóa trang cho cô thành Công chúa Bạch Tuyết hạy Bạch Liên Hoa?
Bất luận là thành ai, bản cô nương ta cũng từ chối.
Thời Sênh hít một hơi thật sâu, “Em muốn gặp cha nuôi trước.”
“Ông ấy có gì đáng xem đâu chứ, chỉ là một ông già thôi mà.” Thụy Y không vui, “Chúng ta nên trang điểm thật xinh đẹp, em sẽ là công chúa nổi bật nhất trong yến tiệc của Huyết Tộc.”
Thời Sênh: “…”
Ông già kia là cha đẻ của anh đó.
“Nào, tiểu công chúa mau thay ra.” Thụy Y cầm bộ lễ phục màu trắng tiến đến gần Thời Sênh, gương mặt hắn lộ ra vẻ kỳ dị như một gã đàn ông háo sắc đang nhìn một tiểu loli vậy.
Cuối cùng Thời Sênh không nhịn được, liền cho Thụy Y một trận.
Trước đây khi nguyên chủ bị Thụy Y làm phiền, cô cũng sẽ đánh hắn, Thời Sênh cũng đánh như vậy, hoàn toàn phù hợp với hành vi của nguyên chủ.
“Tiểu công chúa, sao em càng ngày càng bạo lực thế.” Thụy Y không còn chút hình tượng nào nằm bò trên thảm, rồi gào lên đầy vẻ đau lòng, “Em cứ như vậy thì sao có thể lấy chồng, con gái phải thục nữ, thục nữ… anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi.”
Thời Sênh nhẫn nhịn cảm giác kích động muốn đánh cho hắn thêm một trận nữa, đẩy đám người đứng chặn ở cửa ra, đi thẳng ra ngoài.
Thụy Y nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại tóc tai của mình, rồi ra khỏi phòng, lại là một vị Điện hạ Thụy Y quý phái, thanh nhã.
Người đi theo sau hắn, lần lượt cúi đầu, mỗi lần Điện hạ gặp Di Nại Điện hạ đều biến thành tâm thần phân liệt, nên bọn họ quen rồi. Thực sự quen rồi.
“Tiểu công chúa, thế giới loài người có gì vui không?” Thụy Y đi bên cạnh Thời Sênh.
“Vui hay không thì anh cũng không đi được.” Thời Sênh cười cười.
Thân là con trai trưởng của Thân Vương, Thụy Y tuyệt đối không thể rời Huyết Tộc.
Vị trí của Thân Vương, chỉ có con trưởng mới có thể kế thừa.
“Tiểu công chúa…” Thụy Y vẻ mặt uất hận.
Tiểu công chúa ở thế giới nhân loại bị làm hư rồi.
Thời Sênh không thèm để ý tới tên thần kinh này, sau khi vào phạm vi của thế lực Thân Vương Khắc Nhĩ, cô trực tiếp bỏ mặc hắn, rồi bay vào lâu đài.
Di Nại sống ở chỗ Khắc Nhĩ gần trăm năm, người ở đâu hầu như đều biết cô.
“Di Nại Điện hạ… Cô về rồi sao?” Người hầu trong lâu đài nhìn thấy Thời Sênh, đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Di Nại Điện hạ.”
“Di Nại Điện hạ.”
Thời Sênh mỉm cười gật đầu với bọn họ, “Cha nuôi ta có đây không?”
Trước đây, đám người hầu này đối xử với nguyên chủ đều rất tốt.
Hơn nữa diện mạo xinh xắn, đáng yêu, Thời Sênh cũng sẵn lòng dịu dàng đáp lại.
“Dạ? Có, có ạ. Nhưng bây giờ Thân Vương đang tiếp khách, hay là Điện hạ quay về phòng nghỉ ngơi một chút nhé.” Một cô người hầu vội vàng trả lời, “Phòng của Điện hạ đã được dọn dẹp…”
“Điện hạ Thụy Y.”
Phía sau lại là tiếng hành lễ liên tiếp.
Thời Sênh vội vàng chạy lên lầu, còn không quên dặn dò người hầu, “Chặn anh ấy lại.”
Đám người hầu cười hì hì, rồi lần lượt đi ra phía trước ngăn chặn Thụy Y đang tiến đến ở phía sau, hỗn loạn đến gà bay chó sủa.
Di Nại Điện hạ quay lại, khiến tòa lâu đài yên tĩnh bống chốc náo nhiệt hẳn.
Thời Sênh dựa theo ký ức tìm được phòng của Di Nại.
Không ngoài dự kiến, chiếc quan tài trong căn phòng, có thể nói là vô cùng tinh xảo xa hoa.
Thời Sênh đợi trong phòng một lúc, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, nói là Khắc Nhĩ mời cô qua đó.
Thời Sênh không muốn gặp Thụy Y, nên đặc biệt hỏi người hầu dẫn đường.
Người hầu vừa cười vừa đáp, “Điện hạ yên tâm, Thụy Y Điện hạ đã qua chỗ yến tiệc rồi, tạm thời sẽ không quay lại đâu.”
Lúc này Thời Sênh mới yên tâm gật đầu, cô thực sự không thể chịu đựng được, sự “nhiệt tình” của hắn giày vò cô.
Lúc lên lầu, Thời Sênh nhìn thấy có chiếc xe trong sân rời đi, nhất thời cô nhíu nhíu mày.
“Người ngồi trong chiếc xe kia là ai?” Rời đi vào lúc này, hẳn là người khách vừa gặp Khắc Nhĩ.
Người hầu cũng nhìn theo, “Điện hạ, cái này tôi không biết.”
Thời Sênh không hỏi nữa, đi theo người hầu tới thư phòng của Khắc Nhĩ.
Cửa thư phòng Khắc Nhĩ đang mở, người hầu gõ cửa, sau đó để Thời Sênh đi vào.
Ánh đèn trong thư phòng rất ấm áp, một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
“Cha nuôi.” Thời Sênh ngoan ngoãn lên tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe vừa rồi rẽ đi mất.
Khắc Nhĩ quay người lại, một người đàn ông vô cùng anh tuấn, có vài phần giống với Thụy Y, nếu không nói rằng họ là cha con, mà đứng cùng nhau, thì chắc chắn là anh em.
Ánh mắt sắc nhọn bỗng trở nên ấm áp, dịu dàng khi nhìn Thời Sênh.
“Tiểu nha đầu chịu về rồi à.” Ngữ điệu của Khắc Nhĩ mang vẻ thân mật, nhưng trong đó cũng có vài phần đành chịu, “Lần này quay lại còn bị đám người kia chặn lại ở ngoài, nói ra thật khiến ông già này không biết giấu mặt đi đâu.”
Mặt Thời Sênh để lộ ý cười, như thu lại tất cả những mũi nhọn sắc bén, “Chuyện đó là do con sai, tiếng tăm quá thấp kém, nên người của Huyết Tộc đều sắp không biết con nữa rồi.”
“Tiểu nha đầu này.” Khắc Nhĩ cười cười rồi mắng một câu, “Sống ở ngoài có thấy quen không?”
“Rất tốt ạ.”
“Nhìn khí sắc của con tệ như vậy, lại còn nói rất tốt, nói dối không chớp mắt.”
Thời Sênh: “…”
Khí sắc bản cô nương có chỗ nào không tốt chứ?
Bản cô nương đây chẳng phải chói sáng rực rỡ sao?