Chương 29Kim chủ, bao tôi đi! (9)
“Đại thiếu gia, tôi không có ý đó.”
Lục Đại Bằng bị doạ vội vàng phủ nhận:
“Tôi chỉ là muốn nói là nếu đại thiếu gia nói với tôi một tiếng thì tôi sẽ tiếp đón tẩy trần cho đại thiếu gia được tốt hơn.”
Lục Đại Bằng trong lòng tràn đầy sự lo lắng và khủng hoảng, tên sao chổi này không ngoan ngoãn ở nước ngoài cho tốt, quay về làm cái gì chứ?
Lục gia là vọng tộc trăm năm, gia quy nghiêm khắc, đừng có nhìn vào Lục Thanh Vận kêu một tiếng chú, lão chẳng qua chỉ là nhánh bên của Lục gia, mà vị trước mặt này lại là con cháu của chi chính Lục gia, mấy năm nay chi chính của Lục gia đã rời khỏi trong nước đi hết cả rồi, không biết hắn còn quay về làm cái gì nữa?
“Vậy thì không cần đâu.”
Ánh mắt Lục Thanh Vận rơi trên người Thời Sênh.
Thời Sênh lập tức nở ra một nụ cười, kim chủ a, đây chính là kim chủ tương lai đó, không thể đắc tội được.
Lâm San San sớm đã nhìn đến ngây ngốc rồi, trong phạm vi này có lẽ không thể nào tìm được người nào đẹp trai hơn người ở trước mặt đây, nghe cách xưng hô của Lục Đại Bằng, thân phận so với hắn tôn quý hơn, nếu như có thể bám vào nhân vật như thế này…
Nghĩ đến điều này, Lâm San San lập tức xua tan suy nghĩ này đi, đáy mắt si mê cũng từ từ biến mất.
Người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải người dễ sống chung rồi, có thể dựa vào nhân vật hạng ba như Lục Đại Bằng là tất cả những gì cô ta có thể làm, vẫn không bằng bám thật chắc Lục Đại Bằng, miễn cho lại được một mất mười.
Lâm San San chắc chắn có sự hiểu biết của mình, thế nhưng cô ta vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Thời Sênh đang cười vời người đàn ông kia, mà người đàn ông kia lại bước về phía cô ta.
Nhìn thấy thế, Lâm San San càng thêm hận Thời Sênh, cô ta dựa vào cái gì chứ?
“Kim… Lục tiên sinh, thật là trùng hợp!”
Thời Sênh nhướn nhướn mắt chào hỏi.
Lục Đại Bằng nhìn thấy Lục Thanh Vận gật gật đầu với Thời Sênh thì lập tức bị doạ tới mức hồn phách cũng bay lên, không phải nói Giang Vãn chỉ là một người bình thường thôi sao? Sao lại quen ngôi sao chổi này chứ?
“Chú Lục còn có chuyện gì sao?”
Lục Thanh Vận đứng bên cạnh Thời Sênh, ánh mắt quét lên nhìn Lục Đại Bằng đang không dám động đậy chút nào.
Toàn thân Lục Đại Bằng run rẩy, liên tục lắc đầu:
“Không có gì, không có gì, đại thiếu gia, tôi đi trước đây.”
Lục Đại Bằng lôi Lâm San San xoay người đi ra khỏi cửa, đến tiệc rượu cũng không tham gia nữa.
Mẹ nó, ngôi sao chổi kia ở đây, lão không muốn sống mới bước vào.
“Đợi đã.”
Bước chân Lục Đại Bằng ngừng lại, quay người kính cẩn thấp thỏm nói:
“Đại thiếu gia còn có gì dăn dò sao?”
“Xin lỗi.”
Xin lỗi? Cả người Lục Đại Bằng đều không tốt, Giang Vãn và tên này là quan hệ gì mà lại có thể khiến hắn phải mở miệng!
Lục Đại Bằng mồ hôi lạnh ròng ròng nhìn Giang Vãn một cái, trực tiếp khom người:
“Giang tiểu thư, vừa rồi là lỗi của tôi, cô đại nhân đại lượng đừng tính toán với tôi, tôi với cô không oán không hận, đều là Lâm San San xúi giục tôi, tôi đây mới bị mê mẩn trong lòng…”
Sắc mặt Lâm San San tái mét, cô ta không ngờ Lục Đại Bằng lại dễ dàng bán đứng mình như thế.
“Lục Đại Bằng, anh có ý gì hả?”
Vì lão sợ hãi người đàn ông kia cho nên mới muốn đem toàn bộ lỗi sai đổ lên trên người cô ta sao?
“Câm miệng.”
Lục Đại Bằng vẻ mặt hung dữ quát mắng Lâm San San một tiếng, nếu không phải là cô ta, lão sẽ không nhìn tới Giang Vãn, càng không vì thế mà đắc tội với tên ma vương này.
“Nên làm thế nào không cần tôi dạy chú rồi chứ?”
“Vâng vâng, đại thiếu gia yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt.”
Đáy mắt Lục Đại Bằng vụt qua một tia hung dữ, Lâm San San hại lão suýt chút nữa thì đắc tội tên kia, lão không tìm được nơi trút giận nên chỉ có thể phát tiết lên trên người Lâm San San.
“Đừng có làm mất mặt mũi Lục gia ta.”
Lục Thanh Vận khua khua tay, Lục Đại Bằng dường như có được ân xá, lôi Lâm San San sắc mặt trắng bệch bước nhanh ra khỏi cửa lớn.
“Anh lại uy phong như thế sao?”
Thời Sênh làm ra một vẻ mặt biểu tình sùng bái:
“Lục tổng đó là nhân vật số hai của giới này, hắn ta luôn gọi anh là đại thiếu gia, anh thật sự là lợi hại nha.”
Ánh mắt Lục Thanh Vận nhìn vào con ngươi bình tĩnh của Thời Sênh, không có nửa điểm gợn sóng, nữ nhân này căn bản là không muốn khen hắn, diễn kịch đều không để tâm thế này, hoàn toàn là đang qua loa cho xong.
Lục thiếu gia không thể không lần nữa hoài nghi sức hấp dẫn của mình, sao đối với nữ nhân này lại không có hiệu quả gì thế?
“Cô không muốn khen tôi, khen tôi trái với lương tâm thế không khó chịu sao?”
Hắn nói cô đi trái với lương tâm khen người, chí ít cô cũng phải che đậy sự giả bộ một chút chứ, đừng có để người ta nhìn ra a!
Em gái này căn bản là không hề che đậy mấy cái ý tứ này.
“Không khó chịu.”
Bổn cô nương khen anh ngoài miệng là đã không tồi rồi, anh còn muốn bổn cô nương dùng cả trái tim mà khen anh sao, đừng có mơ!
Lục Thanh Vận: “…”
Lục thiếu gia lần đầu tiên phát hiện bản thân mình nghẹn lời rồi.
Thẳng thắn kiểu này có chút quá đáng rồi đó!
“Ồ, Lục Thanh Vận, cậu bắt được cô gái này ở đâu thế? Tôi chẳng qua là đi dừng xe một chút, khổ thân tôi vất vả đón cậu qua đây, cậu lại còn không có tính người như thế!”
Bắt? Từ này dùng cũng thật là…
Thời Sênh nhìn người vừa mới đến, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhìn rất xinh đẹp.
Thế nhưng vẫn còn chưa kịp để Lục Thanh Vận trả lời, anh ta lập tức nhảy ra thêm một câu nữa:
“Vừa nãy tôi nhìn thấy Lục Đại Bằng, ông ta làm sao mà giống như ăn phải thuốc nổ vậy, phát hoả với một cô gái, cậu làm gì với ông ta hả?”
Thời Sênh: “…”
Người này thật là hiểu Lục Thanh Vận, chỉ nhìn Lục Đại Bằng phát hoả đã đoán ra Lục Thanh Vận làm gì với lão ta.
Người như này, theo tình tiết trong truyện thì chỉ có một người, bạn thân và trợ thủ đắc lực của Lục Thanh Vận – Tô Nghi Tu.
“Cô gái này là?”
Tô Nghi Tu trong chớp mắt lại chuyển chủ đề lên người Thời Sênh, hiếu kỳ quan sát Thời Sênh:
“Có thể đứng chung một chỗ với cậu ta, trái tim của cô cũng thật là lớn đó.”
Đây không phải là em gái lần trước Lục đại thiếu hỏi kia sao, lại có thể mặt không đổi sắc đứng với Lục Thanh Vận, khó trách hắn lại hỏi cô.
“Trái tim ôm cả thiên hạ.”
Thời Sênh vẻ mặt chính phái.
“Phì…”
Tô Nghi Tu không nhịn được mà cười phì ra một tiếng.
Thời Sênh trừng hắn, cười gì mà cười!
“Tôi là Giang Vãn.”
Người của kim chủ tương lai, có thể không chú ý đến thì không chú ý đến là được rồi.
Tô Nghi Tu lộ ra vẻ kinh ngạc, âm sắc cũng nâng cao lên mấy phần:
“Hoá ra cô là tiểu thư Giang, tôi là Tô Nghi Tu, bạn chơi chung từ nhỏ kiêm vú em của Lục Thanh Vận.”
Khoé miệng Thời Sênh giật giật, bạn chơi chung từ nhỏ kiêm vú em, còn có thể chơi như thế sao?
Tư duy của nhân vật phản diện, bổn cô nương không thể hiểu nổi!
“Chuyện lần trước thật sự làm rất cám ơn cô, nếu không phải là cô, phỏng chừng Lục Thanh Vận xong đời ở đó rồi, hắn cái gì cũng tốt, chỉ là thể lực thì không tốt, hồi còn học trung học…”
“Cậu yên tĩnh ngay đi, còn là người đẹp trai nữa không hả?” Lục Thanh Vận ngắt lời Tô Nghi Tu.
“Tôi không yên tĩnh thì cũng vẫn đẹp trai lồng lộng.” Tô Nghi Tu hừ một tiếng, không nói tiếp chuyện ban nãy nữa.
Thời Sênh: “…”
Ha ha, vãi thật!
Phe cánh nhân vật phải diện lại là người ngốc ngếch như thế.
“Giang tiểu thư, tối nay đi có một mình sao?”
Nếu như Lục Thanh Vận đã có hứng thú đối với em gái này như thế, một người anh em vừa là bảo mẫu vừa là trợ thủ như anh ta đương nhiên phải giúp một tay.
“Tạm thời là thế.”
Tịch Mặc vẫn chưa đến, cũng không biết là đi làm gì rồi.
“Vậy thì tốt quá rồi, lát nữa tôi cũng có chút chuyện, phải rời đi trước. Lục Thanh Vận mới về nước, đối với việc trong nước vẫn chưa quá quen thuộc, có thể phiền Giang tiểu thư giúp tôi để ý hắn tối nay không?”
Người anh em, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi đấy.
Thời Sênh luôn cảm thấy Tô Nghi Tu dùng từ rất kỳ dị.
“Cứ chốt lại như thế nhé, Giang tiểu thư đúng là một người tốt, vậy tôi đi trước đây.”
Tô Nghi Tu tự biên tự diễn nói, vẫn còn có chút không yên tâm cảnh cáo Lục Thanh Vận:
“Lục Thanh Vận, tôi nói cho cậu biết, cậu bớt gây phiền phức cho tôi thôi nhé, tình bạn mỏng manh nói đổ là đổ đó.”
Nói rồi, Tô Nghi Tu như bị người ta đuổi theo phía sau, chuồn nhanh như khói bốc hơi ra khỏi cửa lớn.
Thời Sênh bị làm người tốt một cách bất đắc dĩ:
“…”
Tôi nhổ, ông đây vẫn còn chưa đồng ý mà anh đã chạy mất rồi?
Tuy rằng… ông đây cũng sẽ không từ chối.