Quả nhiên đúng như Thời Sênh dự liệu, nơi tên tiểu tử này ăn cơm có vẻ là nơi sang trọng bậc nhất của thành phố.
Một bát cơm trắng cũng trên một nghìn.
“Gạo nhà anh làm từ kim cương à?” Thời Sênh nhìn thực đơn, nét mặt hơi giật giật.
Cô cũng thuộc dạng phá gia chi tử vung tiền như đất, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ăn loại cơm nào đắt như thế.
Bồi bàn chỉ mỉm cười rồi nhìn về phía Tây Ẩn.
Thời Sênh cảm giác nhất định cô ta đang khinh bỉ mình.
“Như cũ.” Tây Ẩn thậm chí còn không thèm nhìn thực đơn.
“Dạ được, anh Tây Ẩn vui lòng đợi một chút.” Người phục vụ cầm bút ghi chép, sau đó lại quay sang nhìn Thời Sênh, “Cô đây cũng dùng giống anh Tây Ẩn sao?”
“Tôi không ăn.” Thời Sênh ném thực đơn xuống.
Mấy thứ đồ này ăn rồi cô còn có thể sống sao?
Người phục vụ cười hiền, kính cẩn lui xuống.
“Anh là khách quen ở đây sao?” Thời Sênh nhìn Tây Ẩn.
Vừa rồi rõ ràng bồi bàn kia nhận ra hắn, thái độ còn kính cẩn như vậy…
Lẽ nào trong thế giới loài người, hắn còn có thân phận là Tổng tài bá đạo sao?
Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn cô, không đáp lời.
Đợi người phục vụ mang đồ ăn lên hết, còn đưa lên một thứ đồ uống màu đỏ tươi.
Thời Sênh bịt mũi lại, có một mùi hoa tường vi rất nồng.
Tây Ẩn dùng bữa rất nho nhã, nhưng tốc độ không hề chậm, hắn rất nhanh đã giải quyết sạch sẽ chỗ đồ ăn đó, ly đồ uống kia hắn không động vào.
Thời Sênh đói đến mức muốn gục xuống bàn, hắn ăn nhiều như vậy, thực sự không sợ tiêu hóa không nổi sao?
Tây Ẩn lau miệng, rồi đưa thẻ cho Thời Sênh, “Đi thanh toán đi.”
“Tôi tưởng anh chỉ cần quẹt mặt là được rồi.” Thời Sênh lạ lẫm nhướng mày nhìn hắn.
Nhân vật phản diện đại nhân cũng vẫn cần đến thiết bị thanh toán này, hoàn toàn không khoa học.
Cô đi được hai bước liền dừng lại, “Mật khẩu.”
“Không cần”
Không cần mật khẩu hả?
Thời Sênh dùng tay xoa xoa lên chiếc thẻ trên tay, trước đây cô không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, chiếc thẻ này không giống với những chiếc thẻ ngân hàng khác phát hành.
Nhãn hiệu bên trên giống với nhãn hiệu nhà hàng…
Khi nhìn thấy hóa đơn có cả một chuỗi số không, Thời Sênh chợt cảm thấy toàn thân đều khó chịu.
Lúc trước cô nói trên một vạn có lẽ vẫn quá thấp so với mức tiêu tiền ở đây, chỉ có mấy thứ đồ như vậy, mẹ kiếp mà trên trăm vạn.
Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Thời Sênh, nhưng tên phục vụ vẫn không có bất kỳ sự coi thường nào cả, hết mực cung kính đưa hóa đơn đến trước mặt Thời Sênh, “Mời cô vui lòng ký tên vào đây, ký chữ Tây Ẩn là được.”
“Quán này của các cậu là quán đen sao.” Thời Sênh cầm lấy chiếc bút, ký tên của Tây Ẩn.
“Cô thật biết đùa.” Người phục vụ thu lại hóa đơn, rồi lại đưa cho cô một tờ khác.
Mẹ kiếp, ai đùa với nhà anh!
Bây giờ bản cô nương nghèo, không dám tiêu, không hiểu tư duy của đám nhà giàu các ngươi.
Thời Sênh cầm hóa đơn quay lại, cốc đồ uống kia không thấy trên bàn nữa rồi.
Tây Ẩn cũng không thấy đâu cả, cô thu chiếc thẻ lại, rồi nhấc chân bước ra khỏi quán.
Chỉ đến khi bước ra đến cửa quán, Thời Sênh mới lấy lại được tinh thần.
Tại sao cô lại đi thanh toán cho hắn?
Thiểu năng rồi sao?
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn biển hiệu với ánh sáng rực rỡ.
Tên phá gia chi tử này.
Sau này làm sao cô nuôi nổi chứ?
Đến khi hai người quay về đến biệt thự, thì cũng sắp bình minh rồi.
Thời Sênh về thẳng phòng, nhưng sau đó làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô đói không chịu được, muốn uống máu, sắp không khống chế được bản thân mình rồi.
Thời Sênh nghiến răng, rồi nhìn cánh tay của mình.
“Kẹt kẹt…” Cánh cửa bỗng phát ra tiếng động nhẹ.
Tây Ẩn đứng ở của phòng, ngón tay đặt trên mép cửa, trong bóng tối, hắn chỉ nhìn thấy một bóng người trên giường.
Hắn chầm chậm tiến đến gần cô.
“Nửa đêm rồi không ngủ, chạy sang chỗ tôi làm gì?” Giọng Thời Sênh như không có chút sức lực, “Muốn tôi đè anh ra thế cơ à.”
Tây Ẩn đứng bên cạnh giường, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm gương mặt hắn ánh lên, đẹp đến mức không thật.
Cô có thể nhìn thấy huyết quản đang động đậy trên cổ của hắn, trong đầu Thời Sênh dường như mất đi lý trí.
Thò tay đưa về phía Tây Ẩn, cô lật người và nằm đè lên trên người hắn, để lộ ra chiếc răng nanh, và cắn thẳng vào chiếc cổ của hắn.
Chiếc răng đụng vào làn da lạnh ngắt của hắn, Thời Sênh đột nhiên bừng tỉnh, lập tức dừng lại, rời khỏi cơ thể hắn, cô dứt khoát bước xuống giường, sau đó đứng bên cạnh giường cất giọng trầm thấp, “Cút ra ngoài.”
Tây Ẩn ôm vòng nửa người, “Nếu đã muốn uống, thì tại sao cứ phải dồn nén mình thế?”
Giọng nói của hắn kèm theo sự mê hoặc, ám ảnh tận tâm can Thời Sênh, như đả kích vào tuyến phòng ngự tâm lý của cô.
“Cút” Thời Sênh nắm lấy đồ vật ở bên cạnh, giọng nói rất nhỏ.
Tây Ẩn đứng dậy, hắn không những không đi, ngược lại tiến đến gần Thời Sênh, dồn cô vào góc tường.
Hắn kéo cổ áo của mình, để lộ chiếc cổ dài và trắng muốt, “Không cần phải kiềm chế bản thân, cái này thuộc về bản năng của cô, cần gì phải làm khổ mình?”
“Tây Ẩn.” Thời Sênh nghiến răng thốt ra mấy câu, “Anh mà không cút ra ngoài, có tin tôi sẽ lập tức xử lý anh không.”
Sắc mặt Tây Ẩn tái đi, hắn kéo cổ áo lên, không biết hắn lấy được cái cốc từ đâu, đưa cho cô nói, “Uống đi.”
Thời Sênh lại ngửi thấy mùi hoa tường vi rất nồng.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc độc, cô dám uống không?”
Trong bóng tối, Thời Sênh vẫn cảm nhận được hắn đang cười.
Mùi hoa tường vi nồng nặc ấy, dường như làm giảm đi cơn đói của cô.
Cô nhận lấy chiếc cốc, trong sự chú ý của Tây Ẩn, cô uống cạn.
Mùi vị đó rất ngọt ngào, trong miệng toàn mùi hoa tường vi, chất lỏng đi vào trong cơ thể.
Giống như mảnh đất khô cằn được tưới mát bằng dòng nước mưa.
Cảm giác đói bỗng nguôi đi rất nhiều.
“Còn nữa không?” Thời Sênh liếm đôi môi, mùi vị tuy hơi ngấy, nhưng lại có thể ngăn được cơn đói, miễn cưỡng chấp nhận được.
“Cô cho rằng đây là cái gì?” Tây Ẩn hắng giọng nhẹ một tiếng, ánh trăng chiếu vào làm bóng người hắn thêm dài.
Hắn đột nhiên đổ người, một tay chống vào tường, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Thời Sênh hơi ngẩng đầu, nhìn đối diện hắn.
Khóe môi hắn hơi cong lên, “Cô thực sự vẫn không sợ chết.”
Lúc Thời Sênh đang chuẩn bị lên tiếng, hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm chặt đôi môi cô.
Chiếc lưỡi lành lạnh nhẹ nhàng liếm chất lỏng ngọt ngào trên khóe môi cô, hắn nghiêng nghiêng đầu, đôi môi lướt qua cọ xát gương mặt cô, rồi tiến đến tai cô, “Di Nại, hi vọng cô luôn luôn không sợ chết, nói không chừng tôi lại chấp nhận cô.”
Thời Sênh hận là không thể thẳng tay tát vào mặt hắn một cái.
Sau đó, cơ thể cô như không còn một chút sức lực nào.
Tây Ẩn đỡ phía sau cơ thể mềm nhũn của cô, cười nói: “Quên mất không nói với cô, mặc dù thứ đồ này có thể làm cô không đói, nhưng cơ thể sẽ mềm nhũn, mất đi sức lực trong 1 giờ.”
“Tây Ẩn! Anh hãy đợi đấy.”
“Con gái đừng quá lỗ mãng, tôi không thích như vậy.” Tây Ẩn ôm lấy eo cô bế cô lên, rồi đặt cô lên giường, “Nhưng cô như thế này cũng không quá tệ.”
Hắn lấy chăn đắp lên người cô, lúc quay người thì đúng lúc nhìn thấy bức tranh được ánh trăng chiếu rọi.
Trong bóng đêm, bức tranh đó càng trở lên sống động, chúng đua nhau nở rộ, như muốn từ bức tranh lan ra bên ngoài, chiếm lĩnh lấy thế giới này.
Ánh mắt hắn hơi động đậy, khóe miệng cũng hơi cong lên, rồi đi ra khỏi phòng không thèm để ý đến ánh mắt như muốn gϊếŧ người ở sau lưng.