Kiếm Trảm Thần? Ma kiếm Thượng cổ?
Nguyệt Dao bị hai đáp án này làm cho chấn
động có chút không hồi thần lại được.
Sao cô ta lại chưa từng nghe qua có ma kiếm Thượng cố gì chứ.
Thế nhưng Thời Sênh không cho Nguyệt Dao có cơ hội phản ứng lại, hung mãnh xông về phía Nguyệt Dao, thiết kiếm trong không trung mang theo từng luồng khí rung động.
Sức mạnh như có thể huỷ thiên diệt địa trong chốc lát vây quanh lây người cô ta.
Thời Sênh vung thiết kiểm chém về phía Nguyệt Dao, đáy lòng Nguyệt Dao kinh hãi, theo bản năng dùng kiếm Thanh Linh chống cự lại.
Lưỡi kiếm va chạm, tạo thành tia hoa lửa chói măt.
Động tác của Thời Sênh nhanh chóng chém xuống, vừa chém vừa mắng, “Dám đến trước mặt lão tử khoe khoang ra vẻ à? Ngươi cũng không xem xem đứng trước mặt ngươi là ai, lúc lão tử khoe khoang, ngươi còn chưa biết đang chơi ở đống bùn nào. Kiếm Thanh Linh ghê gớm sao, thần khí thượng cổ thì ghê gớm sao!”
Có lẽ kiếm Thanh Linh thật sự lợi hại, Thời Sênh chém lâu như thế mà không gãy.
Thế nhưng có thể vì ở trong tay Nguyệt Dao nên không phát ra được một phần mười uy lực.
Thời Sênh nhắm trúng cổ tay Nguyệt Dao, mũi kiếm hất qua, cổ tay Nguyệt Dao bị đau.
“A!” Cổ tay đột nhiên không còn sức lực, kiếm Thanh Linh rơi từ trên không trung Xuông.
Không có kiếm, Thời Sênh mấy nhát liền đạp Nguyệt Dao từ trên không trung xuống, “Thiên đường có lối ngươi không đi, chạy đến địa ngục mà khai hoang, cho là lão tử chết rồià! Gϊếŧ chết cô ta đi!”
Thời Sênh đá kiếm Thanh Linh rơi bên cạnh cho yêu thú trong thành chạy ra.
“Được ạ lão đại, muốn chém thành lát hay là chém thành miếng?” Nhị Nhị giành lấy kiếm, trên bộ mặt hán tử râu ria xồm xoàm tràn đầy ý cười.
Nguyệt Dao bị những yêu thú khác ép quỳ trên mặt đất, trên cổ tay giàn giụa máu tươi.
“Thanh Hoan ngươi không thể đối xử với ta như thế được!” NguyệtDao sợ hãi gào lớn.
Thời Sênh mắt điếc tai ngơ, “Động thủ”
Cô đến một giây cũng không muốn nhìn thấy cô ta làm trò hề nữa.
“Vâng, lão đại.”
“Thanh Hoan ngươi sẽ hối hận, ngươi đừng quên dây tơ hồng của ngươi và Đông Kính vẫn còn trên người ta.” Nguyệt Dao nhìn thấy đại hán đang tiến lại gần mình, chỉ đành giơ ra con át chủ bài của mình.
“Động thủ” Hậu quả lớn nhất không phải là cô chết sao, dù sao thì chết rồi trò chơi sẽ sắp xếp cho sống lại, có cái gì mà sợ.
“Thanh Hoan con tiện nhân này!”
“Dám mắng lão đại của chúng ta, cắt lưỡi cô ta đi, còn dám trừng lão đại, mắt cô ta cũng móc luôn đi.”
“A.”
Thời Sênh không đi xem xem bọn họ hành chết Nguyệt Dao thế nào, trực tiếp xoay người đi vào trong thành. Đông Kính đứng ở cổng thành, ánh mắt rơi trên đám đất trống ngoài cổng thành.
“Cô thật sự gϊếŧ cô ta sao.” Đông Kính lên tiêng.
Cô dường như không có chút ngập ngừng gì cả, nói gϊếŧ là gϊếŧ.
Nữ hài tử này, hoàn toàn không giống đời sau được thần tộc sinh hạra.
Trên người cô ta mang theo một luồng tà khí.
Thế nhưng tà khí trên người cô ấy, với tà khí trên người những kẻ hắn đã từng gặp qua lại không giống như nhau.
Nói trắng ra là cuồng vọng, ngông nghênh, thể nhưng không chứa ý định gϊếŧ người.
Cô ấy có ác ý với người khác, thế nhưng không có sátý.
Cô ấy sẽ suy đoán con người ngươi, có thể không tử tế gì, nhưng cũng không vì thế mà hạ thủ với ngươi. Nếu xác thực là ác ý của ngươi nhắm vào cô ta, cô ta mới hạ thủ không chút lưu tình, một đòn lấy mạng, tuyệt không lưu lại đường sống.
“Dù sao thì cuối cùng cũng phải chết, chết sớm siêu sinh sớm.” Thời Sênh lúc này đang bực mình, ngữ khí không quá tốt, “Đi cẩn thận, không tiễn”
Đông Kính: “…”
Đông Kính nghĩ một lát, đuổi theo, “Thanh kiếm đó của cô thật sự gọi là kiếm Trảm Thần sao?”
Kiếm Thanh Linh thì hắn biết, cũng từng nhìn thấy uy lực của kiếm Thanh Linh.
Thế nhưng đối mặt với thanh kiếm đó của cô, hoàn toàn nằm ở thế yếu.
Cho dù là vì người sử dụng không đúng, nhưng cũng không đến mức bị áp chế lợi hại như thế được?
“Làm sao, muốn có?” Thời Sênh nghiêng đầu, đôi tròng mắt tĩnh mịch như nước đọng, nhìn đến mức da đầu người ta phát tê.
Lại là loại ác ý này, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu, không có ý gì khác mà.
“Ta có rồi!”
Ý tứ của Đông Kính rất rõ ràng, hắn có binh khí thuận tay rồi, không cần.
“Vậy ngươi hỏi làm gì.” Thời Sênh thu thiết kiếm vào không gian, “Gọi là cái gì đều vô nghĩa, dùng tốt là được.”
Đông Kính: “…” Câu này nói rất có lý, hắn đột nhiên không thế nào phản bác lại được.
Tin tức Nguyệt Dao bỏ mạng vẫn chưa truyền đến thần giới, thần cổ Tử Hoàn đã vẫn lạc rồi.
Nguyệt Dao hiện tại là người chủ đạo của âm dương cổ, cô ta chết, Tử Hoàn cũng phải chêt.
Người của thần tộc kể từ đó đại loạn, trực tiêp mât đi hy vọng.
Thương Lan sau khi Nguyệt Dao chết thì khôi phục trí nhớ, sau khi lý giải rõ tiền căn hậu quả, nói không hận Nguyệt Dao là không thể.
Cô ta lại động tay động chân trên người mình, cuối cùng lại quấn lấy Tử Hoàn.
Thế nhưng người đã chết rồi, hắn cũng chỉ có thểbuông xuống.
Sau đó Thương Lan mất tích.
Không còn thượng thần Thương Lan, thần tộc sa sút càng lúc càng nhanh.
Đông Kính thành công thống nhất tam giới.
Đáy lòng Thời Sênh luôn nhớ đến dây tơ hồng của cô và Đông Kính.
Đông Kính hiển nhiên dùng thân phận trưởng bối để đối xử với cô, căn bản không có vẻ gì là thích cô.
Dây tơ hồng đó rốt cuộc dùng để làm gì? Cho đến khi…
Đông Kính vô tình gặp được cô gái mà hắn yêu thương chuyển thế.
Mỗi lần Đông Kính động lòng với cô gái kia, Thời Sênh liền phải trải qua một lần đau đớn đục khoét xương cốt thiêu huỷ trái tim.
Fuck ông nội ngươi! Con tiện nhân Nguyệt Dao lại đợi cô ở chỗ này.
Thời Sênh lôi thiết kiếm ra, khí thế bừng bừng đi đến tấm cung của Đông Kính.
Không nhịn được sự đau đớn cuồn cuộn trong cơ thể, nghĩ đến ở đây vẫn còn một em gái, cô nhịn lại kích động muốn gϊếŧ người đi vào, khí hạ xuống đan điền, giận giữ gào, “Đông Kính.”
Đông Kính bị chấn động từ bên cạnh nữ tử lăn ra, đầu đầy nghi hoặc, cô ấy tới đây làm gì.
“Đợi ta một chút.” Đông Kính đeo lại mặt nạ lên mặt, đứng lên đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa phòng, Thời Sênh dùng thiết kiếm chống đỡ cơ thể, sắc mặt tái mét.
“Cô làm sao thế.” Đông Kính ngạc nhiên, từ lúc hắn quen cô, hắn chưa từng thấy cô thảm hại như thế này bao giờ.
Thời Sênh thở hổn hển, run tay muốn bóp chết Đông Kính, “Huynh tán gái, có biết là ta phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn không? Fuck ông nội huynh, mau nghĩ cách giải cái dây tơ hồng nát này đi.”
“Cái gì?” Đông Kính nghe không quá hiểu.
Thời Sênh nghiến răng, “Chúng ta vẫn bị dây tơ hồng trói buộc, không phải huynh quên rồi chứ?”
Đông Kính: “…”
Lúc trước hắn không để ý, là vì cảm thấy bản thân mình sẽ không thích ai nữa cả.
Thế nhưng hắn không ngờ được mình lại lần nữa gặp được nàng ấy.
Đông Kính vội vàng giơ tay dìu Thời Sênh vào phòng.
“Thiên Thiên, qua đây giúp một chút đi.” Đông Kính gọi cô gái trong phòng một tiếng.
Thiếu nữ được gọi là Thiên Thiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thời Sênh, trước là ngẩn ra, sau đó tròng mắt phát sáng, “Là tỷ”
“Hai người quen nhau sao?” Đông Kính nghi hoặc, hắn làm sao lại không nhớ là bọn họ đã từng gặp nhỉ.
Thời Sênh bò lên mặt bàn, nhấc mí mắt nhìn cô gái một cái, “Là cô à. Hai người đứng xa ra một chút, muốn đau chết ta có phải không. Huynh đi ra, đi ra!”
Cuối cùng Thời Sênh gắt gỏng chỉ vào Đông Kính.
Đông Kính câm nín, đây là phòng của hắn mà.
“Thiên Thiên, nàng chăm sóc cô ấy một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
“Vâng!” Nữ tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vui vẻ nhìn Thời Sênh, “Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn nhớ ta sao, thật là quá tốt rồi!”
Cô còn cho rằng mình sẽ không gặp lại tỷ ấy nữa.
“Ủ, cô vẫn còn sốngà.” Thời Sênh mệt mỏi bò ra kéo lấy chén trà trên mặt bàn, dáng vẻ vô cùng mềm mại yêu ớt.
Thiên Thiên lập tức rót nước cho Thời Sênh, “May mà có tỷ tỷ, nếu không ta cũng không sống được đến bây giờ.”