kiểu công kích của Thời Sênh gọi là thô bạo, chỗ nàọ đánh được là đánh, không có bố cục gì hết.
Người phản ứng hơi chậm căn bản không có cánh nào giao thủ với cô được.
Đông Kính vốn cũng không muốn động thủ với Thời Sênh, từ lúc bắt đầu đã miễn cưỡng ứng đối rồi.
Thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, nha đầu này đánh thật.
Căn bản không chừa lối thoát. Hắn không thể không nghiêm túc lên.
Thanh kiếm đó trong tay cô nhìn có vẻ bình thường, thế nhưng mỗi một chiêu, sức mạnh đều vô cùng to lớn.
Đấu với thanh kiếm đen xì xì của hắn lại không hề thua kém.
Thời Sênh thắng một chiêu, Đông Kính lùi ra xa, kêu ngừng.
Thời Sênh vốn cũng không muốn lấy mạng của Đông Kính, Đông Kính vừa kêu ngừng cô liền thu thiết kiếm lại.
“Thanh kiếm đó của cô…” Đông Kính nhìn chòng chọc thiết kiếm trong tay Thời Sênh.
Hắn chưa từng nghe qua trong tam giới lại có một thanh kiếm lợi hại như thế.
“Kiếm Trảm Thần.” Thời Sênh lạnh lùng ném ra ba chữ.
Thiết kiếm lại được đổi tên khác, “…” Chủ nhân, rốt cuộc ta có bao nhiêu cái tên?
Đông Kính ngớ người. Kiếm Trảm Thần là kiếm gì?
Cái tên kiểu này, làm sao đám người ở thần giới đó có thể để cho cô dùng chứ.
Chém gió cũng có lương tâm tí đi.
Đánh nhau cũng đánh rồi, Đông Kính vẫn cứ đi theo Thời Sênh. Thời Sênh mấy lần nổi giận. Đông Kính phát hiện cô nàng này không những tính tình không tốt mà tính cách cũng vô cùng không tốt, khó chịu một cái là lập tức động thủ.
Hắn rất hoài nghi, có phải là cô không ở lại được trên thần giới, bị ép đến vực Vạn Hoang không.
Thời Sênh không biết Đông Kính đi theo mình muốn làm cái gì, cũng không để ý đến hắn nữa, tự mình lặng lẽ lên đường.
Thế nhưng có câu này nói rất đúng, ngươi không tìm phiền phức, tự có phiền phức đến tìm ngươi.
Đương nhiên, cô lại không phải là nhân vật chính, người đến tìm phiền phức chắc chắn sẽ không đến tìm cô.
Là đến tìm Đông Kính đi sau cô kìa.
Có điều cô ở phía trước, Đông Kính ở phía sau, người đến tìm phiền phức là từ đằng trước đến, Thời Sênh bất hạnh bị liên luỵ
“Động Kính lại còn có đồng bọn… xinh đẹp thế này, là thần tộc sao?”
“Không phải chứ, thần tộc không phải là thích ăn mặc kiểu tiên phong đạo cốt sao? Tiểu nha đầu này nhìn không giống, ngược lại thấy giống Minh giới hơn.”
“Sao người của Minh giới lại xuất hiện ở chỗ này chứ… dù sao ở cùng một chỗ với Đông Kính chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì rồi, có khi lại là nhân tình của Đông Kính, gϊếŧ hết đi.”
Nhân tình cái ông nội ngươiấy! Có biết nói chuyện không hả.
Thời Sênh không chịu được đám người trước mặt chỉ nói mà không lên, rút thiết kiếm ra xông về phía trước.
Muốn đánh thì đánh, phí nhiều lời như thế làm gì, tìm chết.
Thời Sênh quét kiếm qua đến đâu, máu tươi bắn tung toé ra đến đó, thế nhưng thân ảnh tao nhã, hấp dẫn hoa lệ, lại kiến cho người ta không rời được mắt.
Đông Kính ở phía sau nhìn có điểm không nói lên lời, nghĩ lại phương thức gϊếŧ người của mình có phải là quá khó coirồi không.
Gϊếŧ người cũng là một loại nghệ thuật.
Ủm, lần sau gϊếŧ người phải hoa lệ hơn một chút.
“Đây là sát thần ở đâu ra thế, còn dã man hơn Đông Kính nhiều, rút mau!”
“Rút rút…”
Những kẻ còn sống bắt đầu rút lui, bọn chúng vốn cho rằng chỉ có một mình Đông Kính, ai ngờ còn có một người nữa.
Mà còn dũng mãnh như thế, lúc đánh xuống chính là muốn tiêu diệt hết toàn quân.
Đây không phải là dự tính ban đầu của bọn chúng.
Đợi người rút hết rồi, Thời Sênh mới vẩy sạch vết máu dính trên thiết kiếm đi.
Đông Kính từ đẳng sau bước lên trên, trên mặt nạ dính mây Vêt máu, khiên cho cái mặt nạ vốn đã gớm ghiếc đó càng gớm ghiếc hơn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, ngăn cách giữa hai người là mây cái xác chết, bầu không khí nhất thời có chút nặng nề.
Đương nhiên, là Đông Kính tự cho là nặng nề.
Thời Sênh cũng không thèm nhìn hắn, ném thiết kiếm vào không trung, kích thước của thiết kiếm tăng nhiều lên, Thời Sênh nhảy lên đó, bay mất hút về phía xa.
Lần này Đông Kính lại không đụổi theo, chi là nhìn theo bóng Thời Sênh biến mất trong tầng mây.
Hắn quay người nhìn về phía mấy kẻ vừa mới chạy đi, mấy kẻ đó lại dám đến đây truy sát hắn, rất có dũng khía!
Hắn không thành toàn cho bọn họ làm sao mà Xứng với cái danh sát thân mà bọn họ gọi hắn được.
Thời Sênh muốn rời khỏi vực Vạn Hoang, không biết làm sao cô đột nhiên phát hiện ra hình như mình không biết lối ra của vực Vạn Hoang nằm ở chỗ nào.
Lối vào vực Vạn Hoang và lối ra không giống nhau, cô chỉ biết lối vào.
Vì để tìm lối ra, Thời Sênh không thể không đi đến nơi có người.
Thế nhưng vực Vạn Hoang đột nhiên truyền đầy chân dung cô, nói cô và Đông Kính là một hội, mấy kẻ đó vừa nhìn thấy cô liền Xông lên đánh.
Thời Sênh buồn bực. Cô làm cái gì hả?
Lần trước rõ ràng mấy kẻ đó muốn gϊếŧ cô, cô chỉ tự vệ thôi.
Tự vệ thôi có hiểu không hả? Thôi, chắc đám nguyên thuỷ đó không hiếu đâu.
Sau lần thứN bị công kích, Thời Sênh có chút nối giận.
Cô chỉ là muốn hỏi đường thôi, hỏi đường. Mấy kẻ ở vực Vạn Hoang này điên hếtrồi à?
Rõ ràng biết là đánh không lại, còn muốn lao tới chọc tức cô.
Yêu thú của Vực Vạn Hoang chiếm đa số, vốn đã khá kích động rồi, tăng thêm nhiệt huyết sục sôi nữa, đương nhiên phải đánh.
Ban đầu Thời Sênh không muốn để ý đến bọn chúng, là do bọn chúng chạy khắp đường đuổi theo Thời Sênh, sau đó Thời Sênh bị chọc giận, liền biến thành Thời Sênh đuổi bọn chúng chạy đầy đường.
Yêu thú là một loại đầu óc khá đơn giản, hơn nữa nhân loại và yêu thú sống cùng nhau lâu rồi, có thể là bị đồng hoá, đầu óc cũng biến thành đơn giản đi.
Vẫn là một câu nói, quả đấm đứa nào to, đứa đó được quyên quyêt.
Sau khi nhận thức được sự anh dũng của Thời Sênh, một đámyêu thúliền phản chiến, giúp Thời Sênh gϊếŧ người đã đành.
Còn nhất nhất vô cùng vui vẻ gọi cô là lão đại.
“Lão đại lão đại, hôm nay chúng ta đi gϊếŧ ai!” Mấy yêu thú biến thành hình người vây lấy Thời Sênh, vẻ mặt hưng phấn.
Thời Sênh nhìn hán tử cao to lực lưỡng vừa nói một cái, “…” Không muốn gϊếŧ người.
Cũng không muốn gϊếŧ yêu thú.
Bản cô nương muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp.
“Lão đại chúng ta đi gϊếŧ tên sát thần Đông Kính đó đi, lãọ đại lợi hại như thế, nhất định có thể gϊếŧ chết hẳn, hú hú.”
Hú hú cái ông nội nhà ngươi!
Thời Sênh trầm mặc, “Đông Kính cũng rất lợi hại, tại sao các ngươi không đi theo hắn, ngược lại còn muốn gϊếŧ hắn?”
Đám gia họả này vừa nhắc đến Đông Kính liên gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ.
Cô cũng gϊếŧ chết không ít đồng loại của bọn chúng, sao lại không thấy bọn chúng “gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ” mình?
Chuyện này thật vô lý.
Đều là nhân vật phản diện, đối đãi khác biệt nhỉ!
“Lão đại lười hơn, chúng ta không động thủ ngài sẽ không động thủ, Đông Kính thì không giống như thế. Chúng ta không động đến hắn cũng muốn động thủ, đương nhiên phải gϊếŧ.” Một tên xinh xắn trong số đó nói như lẽ vô cùng đương nhiên.
Thời Sênh: “…” Cô lười cũng là sai sao, sao cái gì cũng là lôi của cô thế hả.
Bản cô nương cự tuyệt!
“Có biết nói chuyện không hả, có biết nói chuyện không hả, sao lại nói lão đại lười hả?” Hán tử cao to lực lưỡng một nhát tát bay hán tử xinh xắn kia, quay đầu liền một bộ dạng nịnh nọt, “Tay của lão đại cao quý như thế, nào có thể dùng để gϊếŧ chúng ta, phải dùng để gϊếŧ kẻ như Đông Kính”
Thời Sênh phiền muộn nhìn một đám tiểu đệ tự xưng kia, bây giờ gϊếŧ chết bọn chúng có lẽ vẫn còn kịp
Vừa nghĩ như thế, Thời Sênh liền lôi thiết kiêm ra.
Đám người vây quay cô nhìn thấy thiết kiếm, lập tức tản ra bốn phía, “Ngao ngao ngao, lão đại muôn gϊếŧ thú rồi, chạy mau!”
Khoé miệng Thời Sênh giật giật, yêu thú của Vực Vạn Hoang quá là không có khí phách.
Như thế này vẫn còn muốn bám váy cô, hoàn toàn không nghĩ đến.
Đánh không thắng được lại còn giở trò nanh nọc, tiếu đệ mất mặt như thế, thu cả một tập thể không mât mặt sao?
Sau đó Thời Sênh hễ nhìn thấy đám yêu thú đó liền rút kiếm ra, sau đó đám yêu thú liền chạy tán loạn, ngao ngao kêu khóc không ngừng.
Kết quả là không lâu sau, bọn chúng lại chạy lại, lại lần nữa lặp lại quy trình y như lần trước.
Làm không biết chán, thật sự là chơi vui quên trời đất.
Thời Sênh càng phiền muộn hơn, đám ngu ngốc này ngu đến mức cô không muốn gϊếŧ bọn chúng.