Phong Cẩm biết việc của Tô Vân, là nghe được từ chỗ quản gia.
Hắn cũng cho rằng Tô Vân hại Tô Hân,
nhưng hiến nhiên, không phải như thế.
Trong bóng tối, còn có một sức mạnh khác.
“Tô Vân cũng không biết chúng là gì,anh nghĩ nếu tôi ăn chúng, có phải thực lực sẽ tăng nhanh như tên lửa không!” Mặt Thời Sênh đầy vẻ kích động.
Chưa biết là thứ gì mà đã nghĩ đến ăn, ăn bậy thì phải làm sao?
Phong Cẩm cảm thấy định lực bao nhiêu năm nay của mình đều sắp vỡ vụn trước mặt côây.
Hắn trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Không cho phép rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi.”
“Vì sao chứ?” Có khế ước giỏi lắm sao? “Lẽ nàoanhđi vệ sinh, tôi cũng phải đi theoanh? Tôi thì không sao cả, nếuanhkhông để ý…”
“Immồm”Phong Cẩm hơi tức giận quát cô. Vừa nghĩ tới cô ấy vào nhà vệ sinh nam.
“Anhnổi cáu với tôi làm gì, có tin ông đây chém chếtanhkhông?” Thời Sênh từ trên giường nhảy lên, ngông cuồng nói, “Nói chuyện khách sáo chút, ép tôi nổi nóng thì chuyện gì tôi cũng làm được đấy.”
Phong Cẩm: “…” Tức đến đau bụng, đau gan, chô nào cũng đau.
Hắn hít thở sâu mấy cái, mới nén được ngọn lửa giận xuống, cảnh cáo: “Đừng nhòm ngó thứ đó.”
“Vậyanhcho tôi sờ một chút.” Thời Sênh lập tức thuận thế bò lên.
Mặt hắn sa sầm xuống quay đi, không để ý tới Thời Sênh nữa.
“Có đến nỗi vậy không, tôi chỉ sờ một chút, có phải muốn ngủ vớianhđâu, mặt anh như phòng trộm thế làm gì? Sờ mộtmột chút thì chết người à? Mang thai được chắc?”
Phong Cẩm đang quay lưng với Thời Sênh, sắc mặt càng u ám hơn, trong con mắt âm u. đầy vẻ tàn bạo.
Con maphát ngôn ngông cuồng này, đúng là do hắn nuôi, đúng là… muôn bóp chêt cô ây làm sao đây.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên có người gõ cửa phòng, cắt ngang tiếng càu nhàu bất mãn của Thời Sênh.
Phong Cẩm như được giải thoát đi ra mở cửa phòng.
“Phong tiên sinh…” Ngoài cửa là An Tố, sắc mặt cô ấy hơi trăng, người hơi run rẩy, “Chị ma nữ có đây không?”
Phong Cẩm nhíu mày, “Tìm cô ấy có chuyện gì?”
“Tôi…” An Tố nhìn trái nhìn phải như đi ăn trộm, “Tôi không xác định được thứ tôi nhìn thấy là gì, muốn hỏianh.và chị ma nữ”
“Run tới mức này, cô dám chắc là không phải sợ hãi chứ?” Tiếng chế nhạo của Thời Sênh Vang lên sau lưng Phong Câm.
Gương mặt tái mét của An Tố thoáng ửng hồng, ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn về phía Thời Sênh, chắp hai tay trước trước ngực, “Chị ma nữ, chị cho em vào trong đi, ở đây kỳ quái quá.”
Cô ấy chỉlà một nữ sinh viên bình thường, từ khi có thể nhìn thây ma, đến giờ cũng mới có một tháng, sợ hãi là bình thường.
Từ khi tới biệt thự này, bị ma bóp cổ, bị người ta bắt cóc… mà còn chưa sụp đổ, là cô ấy đã tự bái phục mình lắm rồi.
“Tôi cũng là ma, cô không sợ tôi ăn cô à?” Thời Sênh bay tới cửa, làm ra vẻ mặt thất khiếu chảy máu.
Quả nhiên An Tổ lùi về phía sau một bước, thở dốc liền mấy cái, ba giây sau mới trắng mặt nói: “Chị… chị sẽ không ăn em.”
Nếu chị ấy muốn ăn cô ấy, thì ở dưới tầng hầm đã không cứu cô ấy.
Chị manữ đúng là khẩu xà tâm phật.
Thời Sênh khôi phục gương mặt, bay về trên giường, Phong Cẩm kéo cửa phòng ra, An Tổ cảm kích cúi người với hắn, sau đó chạy vào trong như một làn khói, dựa vào tường, Sức mạnh toàn thân cạn sạch trong chớp mắt, há hốc mồm hít mấy hơi thật sâu.
Đợi khi cô ấy trở lại bình thường, mới quan sát căn phòng một lượt.
Thời Sênh nằm dài trên giường xem điện thoại, Phong Cấm nghiêng người dựa vào sô pha, trong tay cầm mây tâm hình xem.
An Tổ hơi sợ người đàn ông này, ăn mặc kỳ quái đã đành, cả người cứ u u ám ám, khi nhìn người khác, ánh mắt âm u đó khiến người ta chỉ muốn lập tức tự sát trước mặt hắn, cho nên cô ấy vô thức nghiêng về phía Thời Sênh hơn.
“Chị ma nữ…”
“Làm sao?” Nữ chính đại nhân muốn ôm đùi cô sao?
Dù nữ chính này hơi ngu một chút, may mà chưa hết thuốc chữa, nếu cô ấy nịnh bản cô nương thêm mấy câu, vậy thì để cô ấy ôm cũng được.
An Tổ ngồi xổm bên cạnh giường, ánh mắt liếc tới màn hình điện thoại, hình ảnh bên trên khiến hai má cô ấy đỏ ửng lên.
Cô ấy vô thức nhìn về phía Phong Cẩm, sao hắn lại để chị manữxem thứ này?
Có lẽ Phong Cẩm phát giác được ánh mắt của An Tố, ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy một cái, thấy sắc mặt An Tổ không đúng, liền nhìn sang chiếc điện thoại.
Ánh mắt hắn trầm xuống, đứng dậy đi tới bên giường, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ảnh nóng bỏng bên trên, cả người đều không thoải mái.
“Còn xem mấy thứ này thì đừng mơ đến quân áo nữa.”
“Hả?” Món ăn tinh thần và quần áo, khó chọn quá, cô muốn cả hai cơ! Phong Cẩm trừng mắt nhìn cô ấy một cái,
đóng trang web lại, sau đó mở game Pikachu đặt trước mặt cô ấy.
Thời Sênh: “…” Ai muốn chơi cái trò thiểu năng này chứ?
Sao điện thoại tên này lại có trò chơi thiểu năng thế này?
5 phút sau.
Hai cô thiểu năng chơi Pikachu đến quên hết cả trời đất.
“Cô vừa nói cô nhìn thấy gì?” Thời Sênh vừa nhấp điên cuồng trên màn hình, vừa bỏ thời gian hỏi An Tố.
Lúc này An Tổ mới nghĩ tới chính sự, vội vàng dời mắt khỏi màn hình, “Vừa nãy em ở dưới tầng một, nghe thấy trong phòng chứa đồ có tiếng động, em tưởng là người làm nên không để ý, nhưng khi em quay lại, em nhìn thấy một đống đen sì sì, chui vào bên trong qua khe cửa phòng chứa đồ giống như… giống như… Sương mù dày đặc”
“Suơng mù?”
“Là Oán Linh.” Phong Cẩm tiếp lời, sau đó lại cảnh cáo Thời Sênh, “Thứ này không ăn được.”
Thời Sênh: “…” Cô ấy người không có kiến thức thông thường như thế sao?
Thứ Oán Linh này, một khi hình thành sẽ không ngừng hấp thụ oán khí để lớn mạnh hơn, lúc đầu hơi yếu ớt, nhưng sau này tuyệt đối là vô địch.
Hơn nữa nhìn đã thấy ngán, cô không thèm ăn thứ kinh tởm như thế.
“Sao Tô Hân lại chọc tới Oán Linh?” An Tố nghe xong lại run lên, “Hơn nữa bà ta đã chêt rồi… sao oán linh còn chưa đi?”
Từ sau khi có thể nhìn thấy ma, cô ấy cũng đã bổ sung thêm kiến thức về phương diện này, ít nhiều cũng biết một chút.
“Ở đây còn có nhiều đồ ăn như vậy, sao phải đi, nếu là tôi, tôi cũng không đi.” Thời Sênh không hề ngâng đâu nói, “Haiz, mẹ kiếp, hết giờ rồi, chết rồi.” “A? Vậy nó sẽ không…” Tới đây phải không? An Tổnhìn khắp Xung quanh, căn phòng này không an toàn! Lẽ nào cô còn chưa giúp được gì đã bỏ mình luôn ở đây sao? “Cô nghĩ… Phong Cẩm là cái bình hoa để bày cho đẹp à?” Thời Sênh lườm An Tố một cái, “Bản lĩnh chút được không?” Dù gì cô cũng là nữ chính mà!
Cứ coi như trước đây bàn tay vàng của cô là nam chính, nhưng dù thế nào cũng đừng nhát gan thê chứ!
“Chị manữ.”An Tố sắp khóc đến nơi, “Chị là ma, đương nhiên chị không sợ, em là người mà!”
“Vậy sao lúc đầu cô còn muốn tới đây?”
An Tố khóc lóc thảm thiết, “Có lẽ là… bất chợt nóng đầu nên mới nhận lời Tề Niệm.”
Giờ cô ấy hối hận cũng không kịp nữa! Thời Sênh im lặng. Còn không phải sao, rất nhiều nữ chính cứ hễ nóng đầu lên là nhận lời, kết quả làm cho
bản thân mình thảm hại, còn liên lụy người khác.
Điển hình của việc hại người không lợi mình.
Trước khi xác định bản thân có năng lực hay không, cô ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra quyết định.