Có một người động thủ, tất nhiên sẽ có người thứ hai, cổng thành lập tức trở nên hỗn loạn, các loại linh lực đan xen đấu nhau, Thời Sênh ở bên trong, hờ hững đứng nhìn.
Đại khái là vì Thời Sênh làm thành chủ không tham gia quản sự, bọn họ hành sự thuận tiện, cô lại còn là một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, người của thành Tứ Phương tất nhiên sẽ đứng lên bảo vệ thành chủ.
Người có thực lực, có thân phận đều đứng bên ngoài, hiện nay đến thành Tứ Phương đều phải hoặc là đánh một trận, hoặc là có chút thế lực, căn bản không đủ làm căn cứ, người của thành Tứ Phương rất nhanh chóng áp chế những người gây chuyện, đuổi tất cả ra ngoài thành Tứ Phương.
“Thành chủ, chúng ta đuổi chúng ra ngoài để làm gì?” Sau khi đóng cửa thành, ông chú Linh Tôn khi nãy mới hỏi Thời Sênh.
Tuy đánh rất đã nhưng đợi đến khi đội quân của họ đến e là không dễ đối phó.
Thời Sênh cong môi cười, khi người đàn ông ấy tưởng cô sắp nói ra bí mật kinh thiên động địa gì thì cô chỉ nhẹ nhàng buông một câu, “Nhìn chúng không vừa mắt.”
Nhìn chúng không vừa mắt…
Vậy nên mới đuổi chúng ra khỏi thành?
Tân thành chủ cũng thật là tùy tiện.
“Gần đây tại sao lại có nhiều người vào thành vậy?” Gần đây cô không có ở thành Tứ Phương, vừa trở về liền phát hiện thành Tứ Phương toàn là những gương mặt xa lạ.
Tổ chức đội ngũ đến bao vây thành Tứ Phương sao?
Người đàn ông lấy làm lạ, “Thành chủ không biết sao?”
“Biết chuyện gì?” Khi bản cô nương không ở đây, đã có bao nhiêu chuyện lớn xảy ra rồi hả?
Khóe miệng người đàn ông khẽ giật, chuyện lớn như vậy mà thành chủ lại không biết, cô có đúng là thành chủ không vậy?
Sau khi sắp xếp mớ ngôn từ, người đàn ông mới trả lời: “Rừng rậm Lạc Nhật có điều bất thường, bên ngoài đều nói sắp có dị bảo xuất thế, đám người đó đều đến vì dị bảo.”
“Dị bảo? Dị bảo gì chứ?” Thế giới huyền huyễn, khi một thứ đồ lợi hại xuất hiện, ngay lập tức sẽ thu hút bốn phương tám hướng đến tụ tập.
Sau đó nam nữ chính nhân cơ hội kiếm hời, cuối cùng phát triển tình cảm, đó là chi tiết quan trọng nhất trong chiêu trò tiểu thuyết huyền huyễn.
Ông ta ngượng ngùng, lắc đầu, “Chuyện này sao ta biết được, phải đợi đến khi dị bảo xuất hiện, hoặc vào trong đó mới biết. Nhưng lần này có nhiều người đến như vậy, e rằng không phải là thứ đồ gì đơn giản, thành chủ, chúng ta có nên cũng…”
Ông ta còn chưa nói hết vế sau, nhưng Thời Sênh hiểu được.
Có nên cũng góp một chân vào…
“Các ngươi muốn thì đi đi, hỏi ta làm gì, ta không quan tâm.” Thời Sênh xua tay, “Canh cổng thành cẩn thận cho ta, người trong thành cũng trói lại rồi ném hết ra ngoài.”
Nói xong, Thời Sênh quay người đi thẳng.
Người đàn ông ấy tối sầm mặt lại, vị thành chủ này quả thật khác người.
Người khác làm thành chủ có ai không giương oai giễu võ, cô thì ngược lại, chẳng quản chuyện gì, còn không thấy tăm hơi đâu.
Thành chủ đại nhân, người cứ như vậy sớm muộn gì cũng bị cướp ngôi!
…
Quả nhiên, từ sau khi Thời Sênh hạ lệnh đóng cổng thành, ngày càng có nhiều người đến, người đến truy tìm căn nguyên sự việc cứ từng lớp từng lớp một.
Nhưng muốn vào thành cũng không dễ dàng như vậy.
Thành Tứ Phương xây dựng bên ngoài rừng rậm Lạc Nhật, tất nhiên sẽ có trận pháp phòng ngự, đám người này có muốn nhảy vào cũng không dễ dàng như vậy.
Có lẽ do có quá nhiều người tụ tập nên một số ma thú trong rừng rậm Lạc Nhật chạy ra ngoài, cứ đến tối, bên ngoài thành ma khóc sói tru, nghe vô cùng rùng rợn.
“Thành chủ, thành chủ, người có ở trong đó không?” Bên ngoài phủ thành chủ, người đàn ông cao lớn vạm vỡ trước kia đang hét lớn, thần sắc vô cùng lo lắng.
Nhưng gào hét hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Có khi nào thành chủ không có ở đó?”
“Không đúng, khi mở trận pháp thành chủ vẫn ở trong thành, nếu cô ấy ra ngoài chúng ta không thể nào không biết được.”
“Nhưng tại sao cô ấy không ra chứ? Hay là chúng ta vào trong xem sao…”
Tuy người đó đề nghị có hơi mạo phạm, nhưng người đàn ông kia vẫn đồng ý.
Phủ thành chủ tuy nói là một phủ, nhưng thực ra chỉ là một tứ hợp viện, nhảy cái là vào được.
Trong sân trống không, không nhìn thấy gì hết, chỉ có một căn phòng có ánh sáng.
Người đàn ông gõ cửa nhưng vẫn không có người đáp lại, sau khi nhìn sang mấy người khác, ông ta quyết định đẩy cửa.
Thấy cửa phòng không khóa, ông ta liền nhè nhẹ đẩy cửa.
Nhìn hết một lượt cảnh tượng trong phòng, ông ta có cảm giác đã đi nhầm cửa.
Dưới đất toàn là sách, tùy tiện ném trên mặt đất, toàn bộ căn phòng ngoài một chiếc giường, một bộ bàn ghế ra thì toàn bộ chỉ có sách.
Ngay cả chỗ để vào phòng cũng không có.
Ông ta cúi đầu nhìn, khóe miệng lại co rút.
Đây là cái quỷ gì?
Xuân cung bí tịch! Hoa phòng bí sử!
Thành chủ toàn xem mấy thứ cổ quái nhức mắt gì vậy?
Còn nữa, thành chủ lấy đâu ra nhiều sách như vậy?
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ông ta giật mình, vội quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng đen đứng trên tường, bóng đen nhảy từ trên tường xuống, sau khi đi vào khu vực có ánh sáng, mọi người mới nhìn rõ người.
Ông ta cam thấy tam quan của mình liên tục được làm mới, “Thành chủ… tại sao người lại trèo tường?” Cửa chỉ là vật trang trí thôi sao?
“Lười mở cửa.” Thời Sênh đáp, ánh mắt chuyển sang cánh cửa phòng đã bị đẩy ra, “Các ngươi đang làm gì?”
Lười mở cửa, cho nên trèo tường?
Như vậy chẳng phải còn tốn sức hơn sao?
“Chuyện này… chúng tôi thấy trong phòng có ánh sáng, cho rằng thành chủ đang ở trong phòng, nhưng gọi hồi lâu không thấy có người trả lời, cho nên mới…” Ông ta giải thích.
Thời Sênh nhìn ông ta thêm mấy giây, ánh mắt đó khiến ông ta chỉ muốn tìm một lỗ nứt dưới mặt đất để chui xuống.
“Tìm ta có chuyện gì?” Thời Sênh đi vào phòng, thẳng chân đá những cuốn sách chặn đường sang một bên, đi thẳng vào bên trong.
Ông ta và những người khác thấy xấu hổ, không dám bước vào trong, chỉ đứng ngoài cửa nói: “Người ở bên ngoài đang hợp lực phá trận pháp, bọn họ rất đông, không biết trận phòng ngự có thể chống đỡ được bao lâu, cho nên…”
Bây giờ đã có những người của đại gia tộc đến tham gia rồi, nếu những người đó liên kết lại để phá trận, trận phòng ngự có lẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
“Bọn chúng không vào được đâu.” Thời Sênh khua tay, “Về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, không quản chuyện linh tinh.”
Người đàn ông: “…” Đây không phải chuyện linh tinh đâu thành chủ, chuyện này liên quan đến sự sống chết của cả thành Tứ Phương.
Nếu đám người đó vào được thành, chẳng lẽ không tính sổ?
Nhưng Thời Sênh vẫn như không hề gì, dù ông ta có nói thế nào cô cũng hoặc là không đáp lại, hoặc là kêu ông ta đi về, cuối cùng đành đi ra đóng chặt cửa lại.
Thành chủ tùy hứng nhất trong lịch sử thành Tứ Phương đã xuất hiện!
Thời Sênh ngồi trên ghế, trong tay cầm một cuốn sách lật đi lật lại, tên sách rất bình thường – Thượng cổ.
Chữ trong sách rất nhỏ, chủ nhân viết cuốn sách này có lẽ là một cô nương, chữ viết mềm mại thanh tú, thỉnh thoảng còn có thêm hình vẽ.
Nhưng những thứ được vẽ đều là một số loại ma thú, dường như tất cả tổ tông các loại ma thú đều có thể tìm thấy ở đây.
Nửa đầu cuốn sách ghi chép lại đều là các loại ma thú, bửa sau lại ghi chép một số dược liệu và cấm thuật xưa nay chưa từng nghe tên.
Thời Sênh lật sách đến trang cuối cùng, có một vết rách rõ ràng, ở mép bên trái phía trên còn ghi chép một loại cấm thuật có tên “Hồng tụ dẫn”.
Một cái tên rất hay.
Nhưng cấm thuật này được dùng trên người nam nhân.
Cấm thuật chỉ ghi chép được một nửa, phần còn lại đã bị xé mất.
Căn cứ vào phương thức ghi chép phần trước đó, phần sau có lẽ là cách giải cấm thuật này.
Nhưng bây giờ đã bị xé đi mất.