Tiểu Hà nhìn Thời Sênh lúc gật đầu lúc lắc đầu, cả người mờ mịt.
Cô nương này bị sao vậy?
Thời Sênh ăn cháo xong, kêu Tiểu Hà dìu cô ra ngoài đi lại.
Bộ Kinh Vân nói nuôi cô liền đưa cô về nuôi thật, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong căn phòng này và khoảng sân bên ngoài.
Đừng đợi đến lúc bản cô nương khỏe lại.
Đến khi Thời Sênh dưỡng thương khỏe lại đã là mười mấy ngày sau.
Thương tích vừa lành, Thời Sênh đã lôi thiết kiếm, hung hăng đi tìm Bộ Kinh Vân.
“Cô nương, cô…” Tiểu Hà bị dáng vẻ hung hăng đó của Thời Sênh dọa cho sợ hãi.
Muốn đi gϊếŧ người sao?
“Điện chủ nhà các ngươi đâu?” Thời Sênh vốn dĩ đã tẩu thoát ra ngoài được rồi, nhưng lại nhanh chóng trốn lại vào trong.
“Điện chủ… Điện chủ đang ở cùng Hộ pháp.” Tiểu Hà lắp bắp trả lời, khuôn mặt đỏ bừng.
Thời Sênh ngẩn đi, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên ôn hòa trở lại, “Ta làm ngươi sợ à?”
“Không không…” Tiểu Hà đỏ mặt lắc đầu, dáng vẻ vừa nãy của cô nương này quả thật rất đáng sợ.
“Ngươi có thể đưa ta đi gặp Điện chủ các ngươi không?” Thời Sênh khẽ cong môi, độ cong vừa phải, đủ để làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô.
Tiểu Hà càng đỏ mặt hơn, “Dạ… dạ được.”
Thẩm cô nương tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ, Tiểu Hà tim đập thình thịch dẫn cô đi đến chỗ ở của Bộ Kinh Vân.
Khi tìm thấy Bộ Kinh Vân, Thời Sênh còn vô cùng quan tâm kêu Tiểu Hà đứng ra xa.
Tiểu Hà không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bộ Kinh Vân từ xa đã cảm thấy được một luồng sát khí, quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy Thời Sênh tay cầm thiết kiếm hùng hổ đi tới.
“Thẩm Dao Quang, cô muốn làm gì?” Hộ pháp lên tiếng, đây là Cửu U Điện, không phải bên ngoài, không cho phép cô ta tự tung tự tác như trước.
“Chẳng làm gì cả.” Thời Sênh thần sắc bình tĩnh đáp lại một câu.
Chẳng làm gì cả thì cô mang kiếm đến đây làm gì?
Để gõ nhạc cho vui tai thôi sao?
Tức chết đi được.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Bộ Kinh Vân ngăn Hộ pháp lại.
“Điện chủ?”
“Lui đi.” Thần sắc Bộ Kinh Vân lạnh đi vài phần.
Hộ pháp không dám nói nữa, nhìn Thời Sênh cảnh cáo, lui xuống bên cạnh Tiểu Hà, đứng bên đó vừa hay có thể nhìn được toàn cảnh bên này.
“Có chuyện gì?” Bộ Kinh Vân thấy Thời Sênh hồi lâu vẫn không động đậy, cũng không nói gì, bèn quay sang nhìn.
“Nhìn cái gì?” Thời Sênh lập tức trừng mắt nhìn lại, sau đó giở giọng, “Cảm ơn huynh trước đây đã nhặt ta về.”
Bộ Kinh Vân: “…” Dùng từ kiểu quái quỷ gì thế?
Cô ấy cảm ơn hắn, điều này mới càng kỳ dị hơn nữa.
Kiểu người như cô chẳng phải nên nói “Ngươi nhặt ta về đây, đó là vinh hạnh của ngươi, là phúc phận ngươi tu mấy kiếp mới có, ngươi nên thấy biết ơn” mới đúng chứ?
Mấy ngày nay, có nhiều khi Thời Sênh lơ đãng, cũng không biết có phải là đã bị sét đánh cho ngốc luôn rồi không, nhưng cô nhìn Bộ Kinh Vân thấy thuận mắt hơn trước kia nhiều, hơn nữa có lúc…
Thời Sênh mím môi, phá vỡ sự im lặng, nhân tiện chuyển luôn chủ đề, “Bên ngoài sao rồi?”
Bộ Kinh Vân hồ nghi nhìn cô, thấy cô không giống như trước, liền nói.
“Thẩm gia chết gần hết, cô cũng bị không ít người ghi hận, đại lục không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa rồi.”
Thời Sênh bĩu môi, chậc lưỡi đầy tiếc nuối, “Vậy mà còn chưa chết hết.”
Uy lực lớn như vậy mà Thẩm gia vẫn còn có người sống sót được.
Cô quay đầu, toét miệng cười xán lạn, “Bộ Kinh Vân, ta dùng cả đại lục này làm của hồi môn, huynh cưới ta có được không?”
“Không được.” Bộ Kinh Vân thẳng thừng từ chối.
Loại chuyện này, sao để cho một nữ nhân như cô nói ra chứ, hừ!
“Haizzz, sao huynh lại không biết tốt xấu vậy chứ, chẳng phải huynh vẫn luôn muốn thống nhất đại lục sao? Ta lấy…”
Bộ Kinh Vân hừ hai tiếng rồi phất tay áo đi thẳng.
Thời Sênh xách theo thiết kiếm đuổi theo Bộ Kinh Vân, “Bộ Kinh Vân, huynh đừng ép ta phải ra tay, cưới ta cũng không chết được người, cho dù huynh có thích Hộ pháp, ta cũng không ngăn cản… Mẹ kiếp… sao đang đi huynh lại dừng lại hả…”
Giọng Thời Sênh bỗng im bặt.
Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt to lớn trước mặt, nhiệt độ trên bờ môi nóng bỏng.
Bộ Kinh Vân nhân cơ hội Thời Sênh còn chưa kịp phản ứng lại, ấn cô vào trong lòng, lòng bàn tay nâng gáy cô lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy đôi môi cô ra, trượt vào trong khoang miệng, bám lấy đầu lưỡi triền miên quấn quýt.
Bộ Kinh Vân đang hôn cô?
Mẹ!
Mẹ mẹ mẹ!
Thời Sênh hoàn hồn lại, lập tức dùng sức cắn mạnh, Bộ Kinh Vân đau nhói, mùi máu tươi dần lan ra miệng hai người.
Bộ Kinh Vân lập tức thả cô ra, nín nhịn cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong dạ dày, ánh mắt di chuyển không dám nhìn Thời Sênh, vành tai đỏ bừng, nóng bỏng, cuối cùng dứt khoát đi ra xa.
Mãi cho đến khi hình bóng hắn sắp biến mất, Thời Sênh mới hoàn hồn lại.
“Bộ Kinh Vân, ngươi được lắm, dám ăn đậu hũ của bà đây.” Thời Sênh hung hăng cầm thiết kiếm đuổi theo.
Hộ pháp và Tiểu Hà đang đứng phía xa đều ngẩn ngơ.
Điện chủ hôn Thẩm Dao Quang, còn là do Điện chủ chủ động, Hộ pháp cảm thấy cả người hắn bỗng trở nên u ám.
Không phải Điện chủ đã thích nữ nhân ấy thật rồi chứ?
Nữ nhân đó thì có gì tốt, không dịu dàng, không hiền thục, thân hình cũng không bốc lửa. Nói chuyện nghe rất ngứa tai, không châm chọc người khác thì không chịu được, gặp ai cũng như gặp kẻ thù, trừ cái xinh đẹp ra thì chẳng còn ưu điểm gì cả.
Điện chủ, rốt cuộc người thích điểm nào của cô ta vậy?
…
Bộ Kinh Vân hôn cô xong cũng thấy hối hận rồi, tuy hắn không muốn thừa nhận rằng mùi vị của cô rất ngọt ngào, khiến hắn có cảm giác rung động xưa nay chưa từng có.
Nhưng hắn vẫn hối hận.
Bởi vì nữ nhân này vẫn luôn lấy cớ đó để ép hắn cưới cô.
Hắn trốn cô, nhưng cô lại càng như âm hồn bất tán.
Hắn ăn cơm có thể nhìn thấy cô, ngủ cũng nhìn thấy cô.
Giải quyết chuyện trọng đại của đời người cũng nhìn thấy cô.
Hắn hận không thể quay ngược thời gian, giáng cho bản thân mình hai cái tát.
Tự nhiên lại hôn cô.
Tại sao lúc đó hắn lại không kiểm soát được mình như vậy chứ?
Ừm, nhất định là do cô dụ dỗ hắn, tất cả đều là lỗi của cô, còn dám ép hắn cưới cô nữa chứ.
Kiên quyết không cưới.
“Cả hôn huynh cũng hôn rồi, bây giờ định trở mặt đúng không? Bộ Kinh Vân, ta nói cho huynh biết, huynh đừng hòng, hôm nay huynh nhất định phải cưới ta.” Thời Sênh dí thiết kiếm trước mặt Bộ Kinh Vân, bắt đầu mặt dày bức hôn.
“Không cưới.” Bộ Kinh Vân mặt không biểu cảm trả lời.
Lồng ngực Thời Sênh phập phồng lên xuống, gương mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên thay đổi, “Đại ca, Điện chủ, tổ tông, rốt cuộc phải làm thế nào thì huynh mới chịu cưới ta hả?”
Ánh mắt Bộ Kinh Vân u ám đi vài phần, lắc đầu, “Ta sẽ không lấy cô.”
“Được thôi, huynh không chịu lấy ta đúng không, vậy thì ta lấy huynh.” Thời Sênh đập tay lên mặt bàn hét lớn.
Ngươi không lấy bổn cô nương thì bổn cô nương hết cách luôn sao? Đúng là quá ngây thơ!
Bộ Kinh Vân: “…”
Bản tôn đây ngươi tưởng muốn lấy là lấy được sao? Còn lâu hắn mới thèm lấy!
Thời Sênh giận dữ đi từ chỗ Bộ Kinh Vân đi ra, Bộ Kinh Vân cũng không kêu người ngăn cô lại, dù sao giữ cô ở lại đây…
Mắt không thấy lòng không phiền!
Bản tôn không muốn nhìn thấy nàng, hừ!
Nhưng mỗi ngày đều có tin tức của Thời Sênh truyền đến cho hắn.
“Điện chủ, Thẩm cô nương bị người ta truy sát, Thẩm cô nương đã gϊếŧ hết toàn bộ đám người ấy.”
“Điện chủ, Thẩm cô nương bị người ta trêu ghẹo, Thẩm cô nương đã trói hắn ném vào kỹ viện, cuối cùng tên đó đã chết trên giường.”
“Điện chủ, Thẩm cô nương…”
Vô số tin tức tấu thành một bức họa, dường như có thể tái hiện cô một cách sống động trước mặt hắn.
“Điện chủ, Thẩm cô nương đã gϊếŧ thành chủ thành Tứ Phương rồi…”