Thời Sênh tốn thời gian để thu phục Trảm Long Vệ là để dùng cho mình, quá trình này chắc chắn là vất vả.
Trảm Long Vệ trung thành với Thời gia. Họ không quan tâm ai làm gia chủ, chỉ cần không phải là chuyện bất lợi cho Thời gia thì họ đều không quan tâm. Vì vậy Trảm Long Vệ tồn tại tương đối độc lập ở Thời gia, không có một vị gia chủ nào có thể khiến Trảm Long Vệ hoàn toàn nghe theo.
Nhưng Thời Sênh đã làm được.
Thời Sênh thu phục được Trảm Long Vệ, đám người Thời gia còn muốn cố gắng gây rối chợt yên tĩnh lại, không dám lỗ mãng nữa.
“Gia chủ, nghi thức kế vị ngài xem muốn mời…” Đại trưởng lão còn chưa nói hết câu đã bị Thời Sênh phất tay cắt ngang.
“Không mời.”
“Cái này…” Đại trưởng lão kinh ngạc, cho rằng Thời Sênh không hiểu quy tắc, nên giải thích cho cô, “Nghi thức kế vị là đại sự trong tộc chúng ta, sẽ mời những người khác đến nữa, cũng coi như là để nhận người, không mời ai thì hình như không hay hay cho lắm?”
“Đến lúc cần quen thì tự khắc sẽ quen thôi.” Bây giờ vây cánh của cô còn chưa đủ, cô không thèm đi làm bia đỡ đạn sống.
Hơn nữa mọi người ở ngoài chẳng lẽ đều không quen biết cô hay sao?
“Gia chủ, làm vậy không hợp lễ nghĩa.”
Thời Sênh nhìn đại trưởng lão. Đại trưởng lão nghẹn lời. Con nhóc này sao lại càng lúc càng đáng sợ hơn trước kia vậy chứ.
Cả đời này có loại người nào ông lại chưa từng gặp qua chứ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, ông ta vẫn cảm thấy rùng mình.
Thời Sênh nhàn nhạt đáp lại, “Bây giờ ở Thời gia lời nói của ta quyết định.”
Đại trưởng lão: “…”
Trong lòng ông ta thầm thở dài, “Người ngoài có thể không mời, nhưng người trong tộc thì bắt buộc phải gọi về tham gia nghi thức.”
Thời Sênh không phản bác điểm này. Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Còn về gia đình Thời Hạo, gia chủ muốn sắp xếp thế nào?”
Thời Sênh nghiêng đầu, “Ai?”
Đại trưởng lão co giật khóe miệng, “Con trai cả của gia chủ tiền nhiệm, trước đây khi xảy ra chuyện… gia đình họ không có ở đây.”
“Thời Vũ?”
Đại trưởng lão gật đầu, chính là họ, Thời Vũ là thiên tài khó gặp trong gia tộc, đáng tiếc…
Nếu như vị này nắm quyền, thân là cháu gái như Thời Vũ, thì cho dù Thời Vũ sẽ không có chuyện gì nhưng chắc chắn cũng sẽ không được trọng dụng.
“Trước đây làm gì thì bây giờ làm cái đó, có gì phải sắp xếp chứ?”
Đại trưởng lão ngỡ mình nghe lầm, đó là con trai của Thời Hiên, ngài vừa nhổ bỏ Thời Hiên để thượng vị, chẳng lẽ không nên nhổ cỏ tận gốc luôn à?
Đại trưởng lão đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, gia chủ thay đổi xưa này đều kèm theo một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng bây giờ cô lại nói nên làm gì thì làm cái đó ư?
Đây là lời nói thật hay nói ngược thế?
Đại trưởng lão thực sự không biết Thời Sênh nghĩ thế nào. Ông thử thăm dò vài câu, nhưng câu trả lời của Thời Sênh đều không hề giấu giếm, hoàn toàn không khiến cho người khác cảm thấy có gì bất thường.
Cuối cùng đại trưởng lão đành phải sắp xếp theo tiêu chuẩn không xử lý.
Nếu đã không xử lý, thì nghi thức kế vị gia đình Thời Vũ đương nhiên cũng sẽ tham dự.
…
Ngày tổ chức nghi thức kế vị, chỉ có Thời Vũ đến, cha mẹ cô ta không lộ mặt.
Thời Sênh mặc trang phục truyền thống dùng trong nghi thức kế vị, đón lấy món quà Thời Vũ đưa, “Cảm ơn.”
Thời Vũ cười khổ một tiếng.
Cô gái nhỏ năm xưa, không ai có thể ngờ rằng sau nhiều năm lại trở thành người nắm quyền của gia đình này.
Tuy nói rằng đầu tiên là do ông nội cô ta quá đáng trước, nhưng suy cho cùng cũng là cháu gái, người thân mất đi, khiến Thời Vũ cũng khó chấp nhận được.
Cô ta không biết phải đối mặt với người ở trước mặt này thế nào.
Cho nên đưa xong quà, cô ta liền quay người rời đi không tham gia nghi thức kế vị.
Sau khi Thời Sênh kế vị, bắt đầu ung dung chậm rãi điều chỉnh lại Thời gia đã bị làm loạn lên. Cô đã từng đi theo Thời Mộ học qua về kinh doanh lúc nhỏ, nên cũng học được không ít, nhưng suy cho cùng cũng chưa được học một cách hệ thống, cho nên xử lý tương đối chậm.
Thế nhưng thái độ không nóng không lạnh của cô khiến người ở dưới cảm thấy cô đã nắm chắc trong tay, hoàn toàn không hề để tâm đến.
Thời Sênh thể hiện rằng đó thực sự là một sự hiểu lầm vô cùng to lớn.
Thực sự cô không biết nên mới làm chậm như vậy.
Thời Sênh học nhanh đến đâu, có thể nhìn ra được từ việc này. Cô chỉ dùng một tháng để học về chiêu trò trên thương trường.
Có người muốn nhân cơ hội Thời gia đang rối loạn để gây chuyện, cô hoàn toàn không thèm nhiều lời, trực tiếp để Trảm Long Vệ lên, cứ đánh đến lúc đối phương không dám có suy nghĩ lệch lạc nữa mới thôi.
Lúc này người Thời gia mới cảm thấy tác phong xử lý công việc của gia chủ mới hoàn toàn khác với gia chủ tiền nhiệm.
Thế nhưng có nhiều người lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục thế này Thời gia sẽ càng ngày càng đắc tội với nhiều người hơn.
Về điểm này kẻ đầu sỏ gây họa lại không hề quan tâm, ai dám gây chuyện thì đánh kẻ đó cho đến khi cha mẹ không nhận ra được nữa thì thôi.
…
Ba tháng sau trong tộc tổ chức cuộc thi cơ giáp, người thắng sẽ được có cơ hội cưỡi thử siêu năng cơ giáp Hồng Nhẫn. Nếu có thể được Hồng Nhẫn công nhận thì có thể trở thành tân chủ nhân của Hồng Nhẫn.
Chủ nhân trước của Hồng Nhẫn đã chết mấy trăm năm trước, nhưng Hồng Nhẫn vẫn chưa có chủ nhân mới.
Các tiểu bối trong tộc đều nhao nhao muốn thử, nếu có thể có được Hồng Nhẫn, thì địa vị ở Thời gia sẽ bay vọt lên cao.
“Này, cậu nói xem, gia chủ có tham gia không?”
“Lo lắng chuyện đó làm gì, cho dù gia chủ có tham gia thì cũng phải được Hồng Nhẫn công nhận mới được.”
“Cậu chưa nghe nói gì à? Gia chủ cũng là người được hoa thời quang chỉ dẫn đó. Thiên phú của cô ta không thấp hơn Thời Vũ tiểu thư là bao đâu. Nếu cô ta tham gia thì cơ hội của chúng ta nhỏ hơn nhiều rồi.”
Tin tức này là do đại trưởng lão tung ra, đại khái là để trấn áp lại những tiểu bối không an phận của Thời gia.
Được hoa thời quang chỉ dẫn, điều kiện này đủ để Thời Sênh có địa vị vững chắc trong Thời gia.
“Cậu nghe ai nói thế?” Người bên cạnh kinh ngạc, “Sao tụi tôi chưa nghe thấy bao giờ?”
“Tin tức từ phía đại trưởng lão đó.” Người đó trả lời, “Gia chủ có thể… vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, từng được hoa thời quang chỉ dẫn thì tôi cũng không thấy có gì là lạ cả.”
“Cho dù gia chủ không tham gia, thì nếu có tiểu thư Thời Vũ, chúng ta cũng không có cơ hội.”
“Tiểu thư Thời Vũ đến chưa?”
“Không nhìn thấy… chắc là đến thôi, cơ hội này muốn cũng không có được ấy chứ.”
Tuy nói siêu năng cơ giáp là của gia tộc, nhưng có thể được siêu năng cơ giáp công nhận, thì đã trở thành người có địa vị trong lục đại tinh hệ rồi.
Họ không tin Thời Vũ sẽ bỏ qua cơ hội này.
Thời Vũ vốn định từ bỏ.
Cho dù Thời Sênh và người nhà cô ta có ân oán gì, nhưng giữa hai người không có bao nhiêu ân oán. Tục ngữ nói ân oán đời trước không nên liên quan đến đời sau, oan oan tương báo bao giờ mới hết. Thời Hiên như vậy, nếu họ tiếp tục như vậy thì mọi chuyện đến bao giờ mới kết thúc?
Cha cô ta nói đúng, ông nội cô ta cuối cùng rơi vào kết cục đó cũng là do tự chuốc lấy.
Cho nên Thời Vũ vẫn đến.
Cuộc thi cơ giáp chia thành ba vòng đấu, Thời Vũ nhẹ nhàng đạt đến vòng đấu cuối cùng. Thời Sênh không tham gia, cũng không thèm đến xem thi đấu. Nghe quản sự nói, cô đưa Trảm Long Vệ đi ra ngoài, còn về đi đâu làm gì thì không ai biết.
Cuối cùng Thời Vũ đạt quán quân cuộc thi cơ giáp.
Theo quy định, sau khi Thời Vũ đạt quán quân, cần gia chủ là Thời Sênh mở nơi đặt Hồng Nhẫn. Nhưng bây giờ Thời Sênh không có trong tộc, mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ bị trì hoãn.
Ai ngờ đại trưởng lão đã trực tiếp đưa Hồng Nhẫn đến.
“Gia chủ nói tiểu thư Thời Vũ nhất định sẽ giành ngôi quán quân, không ngờ gia chủ đã nói đúng rồi.” Đại trưởng lão đưa Hồng Nhẫn cho Thời Vũ.
“Đại trưởng lão, tôi còn chưa giao tiếp với Hồng Nhẫn.” Thời Vũ nhìn cơ giáp ở trước mặt, từ sâu trong đáy lòng trào ra nỗi sợ hãi và chấn động.
Đại trưởng lão mỉm cười, “Gia chủ nói rồi, Hồng Nhẫn giao lại cho tiểu thư Thời Vũ, cho đến khi cô lái được nó thì thôi.”