Khi Thời Sênh đi ra, Bộ Kinh Vân không có ở bên ngoài, cô tìm hết một vòng, cuối cùng cũng thấy hắn đang ở bên hồ.
Nhưng mà …
Cần lời giải thích? Sao nữ chính cũng có mặt ở đây?
Mẹ kiếp!
Hai người họ thông đồng với nhau rồi sao?
“Công tử, đa tạ công tử chuyện khi nãy.” Tần Lang Nguyệt toàn thân ướt sũng, lúc này gió lạnh khẽ thổi qua đã khiến cô ta không chịu được, thân thể mềm mại khẽ run lên, thanh âm cũng có chút run rẩy, “Dám hỏi đại danh công tử, sau này tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp.”
Đáy mắt Bộ Kinh Vân thoáng qua một nét thiếu kiên nhẫn, nhấc chân định đi, nhưng cơ thể Tần Lang Nguyệt nghiêng ngả, sau đó ngã vào lòng Bộ Kinh Vân.
Mẹ kiếp!
Thời Sênh xem kịch đến đờ đẫn luôn.
Nữ chính đại nhân ngươi đơ luôn rồi sao?
Nam chính đại nhân còn đang đợi ngươi sủng hạnh, ngươi chạy đến đây giày vò Boss phản diện của ta làm gì?
Thời Sênh tiến bước xông lên, chen vào giữa, giữ lấy Tần Lang Nguyệt, “Nam nữ thụ thụ bất thân. Tần Lang Nguyệt, ngươi sà vào lòng phu quân tương lai của ta làm gì?”
Phu quân tương lai Bộ Kinh Vân: “…” Hắn không muốn nói mình quen biết cô ta, đúng là vô liêm sỉ! Hừ!
Đáy mắt Tần Lang Nguyệt rất nhanh lướt qua một tia sát khí, cô ta thu lại cánh tay Thời Sênh đang nắm, “Chỉ là do ta đứng không vững thôi, ngoài ra không có dụng ý gì khác.”
Tưởng rằng cô ta ngắm trúng một phế vật sao? Chẳng qua chỉ là có cái bản mặt đẹp trai thôi mà đã được Thẩm Dao Quang xem như báu vật.
Thời Sênh không bỏ sót thái độ khinh miệt và xem thường trong đáy mắt cô ta, vỗ vỗ ngực đầy phô trương: “Làm ta sợ chết khϊếp đi được, ta còn cho rằng ngươi định tranh giành người đàn ông của ta chứ.”
Tần Lang Nguyệt nhìn Bộ Kinh Vân có chút đáng tiếc, rồi gật đầu lịch sự, “Khi nãy đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”
Bộ Kinh Vân trực tiếp quay đầu đi.
Tần Lang Nguyệt nhăn mày, sự xem thường trong đôi mắt càng hiện rõ hơn, “Dao Quang sư tỷ, ta xin cáo lui.”
Cô ta cũng không đợi Thời Sênh trả lời, quay người đi thẳng.
“Tại sao vừa nãy cô ta lại cảm ơn ngươi?” Thời Sênh tò mò nhìn Bộ Kinh Vân, nữ chính cũng không giống như đã ngắm trúng hắn.
“Hừ!” Bộ Kinh Vân lạnh lùng quay đầu sang bên khác.
Thời Sênh: “…” Hừ ông nội mi ấy!
Thông qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Thời Sênh, cuối cùng cũng moi được mọi chuyện từ chỗ Bộ Kinh Vân.
Nữ chính bị ức hϊếp, đúng lúc Bộ Kinh Vân xuất hiện, đám người đó đại khái là sợ xảy ra chuyện gì nên chạy mất tiêu.
Thời Sênh ngơ ngác, đây là cách thức cứu người gì vậy?
Não của nữ chính bị úng nước rồi sao? Cô ta mà cũng có thể bị người ta ức hϊếp sao? Không hợp lý tí nào!
Nữ chính hoành tráng bá đạo lắm cơ mà? Tại sao có mấy tên nhãi nhép lại không xử lý nổi, ngươi đang troll bản cô nương đấy à?
“Cái thứ đồ chơi rách nát lần trước ta đưa cho ngươi, ngươi có mang theo không?” Thời Sênh đột nhiên hỏi.
Bộ Kinh Vân mờ mịt.
Cái gì mà đồ chơi rách nát? Là thứ đưa hắn ở học viện sao? Vứt đi từ lâu rồi.
Thứ đồ đó chỉ có thể chống cự được một lần công kích, dùng xong là phế, không có tác dụng gì nữa.
“Dược Vương Đỉnh.” Thời Sênh bonus thêm một câu.
Bộ Kinh Vân: “…” Dược Vương Đỉnh là thứ đồ chơi rách nát, ngươi thử gom lại tất cả những người muốn có được Dược Vương Đỉnh trên đại lục này lại một chỗ, mỗi người một bãi nước miếng cũng đủ để dìm chết ngươi.
“Có mang.” Bộ Kinh Vân hừ giọng.
“Chẳng trách…” Thời Sênh sờ cằm, nét mặt đúng kiểu “ta đã nhìn thấu chân tướng rồi”.
Nữ chính đang nhằm vào Dược Vương Đỉnh.
Muốn có được nó thì phải nạp mạng vô mới được chứ!
Thời Sênh lộ ra nụ cười nham hiểm, Bộ Kinh Vân chỉ cảm thấy giờ phút này người ở bên cạnh hắn chính là một ác ma, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đó hoàn toàn là để lừa người.
…
Yến hội bắt đầu, ông Thẩm với tư cách chủ nhà tất nhiên phải phát biểu đôi câu.
Lãnh đạo phát biểu giống như tấm vải bó chân của bà già, vừa thối lại vừa dài, Thời Sênh ngáp đến mấy lần, nghe đến ong cả đầu.
“Hôm nay nhân cơ hội này, Thẩm mỗ còn muốn tuyên bố một chuyện.” Ông Thẩm tạm ngừng giây lát, “Tiểu nữ Dao Quang và Tam hoàng tử hôm nay chính thức định hôn sự tại bách tộc yến hội.”
Vãi, cái quỷ gì vậy? Đính hôn? Với Tam hoàng tử?
Não úng nước rồi à?
Thời Sênh bỗng tỉnh táo trở lại, nhìn về phía ông Thẩm, đúng lúc ông ta cũng đang nhìn cô, còn vẫy tay ra hiệu, “Dao Quang, lại đây con.”
Tam hoàng tử đã bước ra, đứng bên cạnh ông Thẩm, vẻ mặt thâm tình nhìn cô.
Thời Sênh: “…”
Mẹ nó chứ, tình tiết này có độc.
Ánh mắt của mọi người đều đang hướng vào cô và nam nhân tuấn mĩ bên cạnh, nửa người Thời Sênh đều đang dựa vào nam nhân ấy, còn khoác tay nam nhân, tư thế vô cùng thân thiết, vừa nhìn đã biết không phải là quan hệ bình thường, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên mờ mịt, có kịch hay để xem rồi.
Thời Sênh không hề nhúc nhích, chỉ nhếch miệng nói, “Ta không đồng ý chuyện hôn sự này, các người muốn đính hôn cũng đừng có tìm ta.”
Cô hoàn toàn không biết có màn này, người của Thẩm gia vốn không hề để tâm đến ý kiến của cô, chỉ muốn đổi cô lấy lợi ích là được.
Ha…
Nguyên chủ muốn lật đổ Thẩm gia cũng không phải không có lý.
Một gia đình như vậy chi bằng hủy đi cho xong.
Tam hoàng tử, tên khốn nạn ruồng bỏ nữ chính, nhưng sau đó hồi tâm chuyển ý, yêu nữ chính yêu đến chết đi sống lại, có biết là tranh giành nam nhân với nữ chính sẽ chết rất thảm không hả?
“Dao Quang.” Ông Thẩm trầm mặt, “Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy, mau qua đây.”
“Nghe không hiểu sao? Vậy thì ta cũng hết cách. Ta cũng không bán thuốc tăng IQ.” Thời Sênh nhún vai bất lực.
“Thẩm Dao Quang!”
“Dao Quang, cô không thích ta sao?” Tam hoàng tử ngăn ông Thẩm lại, vẻ mặt thâm tình hỏi.
“Đúng vậy, không thích.” Ngươi cho rằng ngươi là Nhân Dân Tệ, mọi người thích ngươi, ngươi thích mọi người sao? Đồ não phẳng!
Tam hoàng tử mặt cứng đờ, câu trả lời quá thẳng thắn, kế hoạch đã lên nòng sẵn sàng cũng không biết phải hành động tiếp như thế nào.
Hắn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, lại có người không thích hắn sao?
Thẩm Dao Quang này thật không biết tốt xấu, tuổi vẫn còn nhỏ mà đã đi lại thân thiết với nam nhân khác như vậy, nếu không phải nể mặt cô ta cũng có chút nhan sắc, hơn nữa hoàng thất đang cần đến Thẩm gia thì hắn nhất định không đồng ý đính hôn với cô ta, vậy mà cô ta còn không biết tốt xấu gì.
“Vừa đúng lúc.” Thời Sênh đứng thẳng người dậy, đi đến trung tâm, “Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, ta cũng muốn mọi người làm chứng giúp ta.”
Quần chúng ngơ ngác: “…” Tình tiết phát triển hình như có gì đó sai sai.
“Hôm nay, tại đây, Thẩm Dao Quang ta đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, từ nay trở đi không qua lại với nhau nữa.” Thanh âm của Thời Sênh truyền đi trong đại sảnh, tất cả mọi thanh âm dường như đều biến mất trong khoảnh khắc này.
“Ngươi nói cái gì?” Ông Thẩm nghi ngờ mình nghe nhầm, không nhịn được hỏi lại.
Thời Sênh vô cùng chu đáo lặp lại một lượt, “Ta nói, hôm nay, tại đây, Thẩm Dao Quang ta đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, từ nay trở đi không qua lại với nhau nữa.”
“Ngươi…” ông Thẩm tức đến độ tay run lẩy bẩy, chỉ vào cô, lửa giận trong lồng ngực dần dâng lên trên tận đỉnh đầu.
Gia tộc tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên để bồi dưỡng cô, chỉ một câu đoạn tuyệt quan hệ liền muốn gạt sạch tất cả sao?
Ông ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên thu lại lửa giận trong lòng, bày ra bộ mặt hiền từ của một người cha, “Dao Quang, con đừng quậy nữa, hôm nay khách khứa đến đông, con có đùa giỡn cũng phải biết chọn địa điểm, có phải do bình thường ta quá cưng chiều con nên con không biết trời cao đất dày gì rồi không?”
ông Thẩm nói hay lắm, trước tiên nói cô đừng đùa giỡn linh tinh, lại nói bình thường ông ta quá cưng chiều cô, khiến mọi người biết Thẩm gia đại tiểu thư được yêu chiều thế nào, đến ngay cả bữa tiệc long trọng như vậy cũng được phép làm loạn.
Nếu cô còn quyết đoạn tuyệt quan hệ thì chính là lòng lang dạ sói.