Đây là lần đầu tiên Thời Sênh nghe nói tên của cô còn có một cách giải nghĩa khác.
Một lúc sau cô mới nói, “Tên của tớ không có nhiều ngụ ý như vậy đâu, hàm nghĩa của nó là thấp kém như loài cỏ dại.”
Cô gái nhỏ mở to mắt nhìn, hiển nhiên là nghĩ đến từ “sênh” đó, cách dùng trong thiên hà hoàn toàn khác so với cuối thế kỷ nguyên trước. Cô há miệng ra nhưng hồi lâu sau vẫn không nói được thành lời.
Anh trai cô rất thích nghiên cứu văn hóa cổ, do bị tiêm nhiễm cho nên cô cũng biết được không ít thứ. Còn từ “tứ hải sênh ca” này cô thường xuyên nghe thấy trong thư phòng của anh trai, cho nên ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Cô gái nhỏ gãi đầu, “Tớ tên là Hạ Sơ, bởi vì sinh vào đầu mùa hạ, nên đọc ngược lại, thành Hạ Sơ…”
“Cậu là người Hạ gia à?” Thời Sênh bất động thanh sắc hỏi, “Anh trai cậu là Hạ Lân sao?”
“Ừm.” Cô gái nhỏ không hề có chút đề phòng nào, “Cậu quen anh trai tớ à?”
“Không quen.” Sao cô có thể quen biết đứa con của trời như Hạ Lân được. Khi anh ta thành danh, cô vẫn còn lớn lên dưới sự bảo vệ của Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt. Thời Sênh lại bổ sung một câu, “Nghe nói.”
Hạ Sơ thực sự quá đơn thuần, nhìn cô giống như nhìn thấy Thời Oanh. Nếu như họ không xảy ra những chuyện đó, có lẽ Thời Oanh cũng sẽ đơn thuần lương thiện như vậy, vô ưu vô lo mà lớn lên.
Đáng tiếc là…
Hạ Sơ để Thời Sênh ở lại trong nhà kho dưỡng thương. Thỉnh thoảng sẽ có người đến nhà kho lấy đồ, cô sẽ cẩn thận giấu kỹ Thời Sênh. Lần nào người lo lắng nhất cũng là cô.
Hạ Sơ ngồi xếp bằng bên cạnh Thời Sênh, ánh sáng đèn khẩn cấp chiếu lên cằm cô, “Thời Sênh này, cậu là người Thời gia à?”
Họ của các đại gia tộc đều rất đặc biết, người thường rất ít dùng những họ đó, cho dù có thì chỉ cần truy nguyên một chút, cũng có thể truy nguyên đến nhà chính.
“Coi là vậy đi.” Tinh thần Thời Sênh đã tốt hơn nhiều, cũng có lẽ là vì trên người Hạ Sơ không có luồng khí tức khiến cô thấy chán ghét, cho nên thái độ của cô đối với Hạ Sơ tốt hơn nhiều.
“Anh tớ đã nói, Thời gia…” Hạ Sơ hơi ngừng lại, ngượng ngùng cười hai tiếng, rồi thay đổi đề tài, “Vậy tại sao cậu lại xuất hiện trong quân hạm của anh tớ? Còn trông…” Nhếch nhác như vậy nữa.
Thời Sênh liếc nhìn cô, khẽ nói: “Chạy trốn giữ mạng.”
Con ngươi Hạ Sơ trợn to lên, mấy từ chạy trốn giữ mạng này đối với Hạ Sơ có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện.
“Anh cậu nói Thời gia thế nào?”
“Không, không không không có gì.” Hạ Sơ khua tay.
Thời Sênh nhìn Hạ Sơ. Đối mặt với ánh mắt đó, Hạ Sơ thấy hơi nhút nhát, cô cúi đầu xuống, yếu ớt nói: “Anh tớ nói, Thời gia nếu còn tiếp tục để gia chủ hiện tại nắm quyền thì sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.”
“Đó cũng không phải là do anh trai tớ nói.” Hạ Sơ nói xong lại ngẩng đầu lên, “Đó là do anh tớ nghe các trưởng bối trong tộc nói, tớ không cẩn thận nghe lén được.”
“Chuyện cậu nghe được không sai đâu.” Ánh mắt Thời Sênh dừng lại trên ngọn đèn khẩn cấp. Ánh sáng hội tụ trong con ngươi cô, phản chiếu tia băng lạnh nơi đáy mắt.
Hạ Sơ ngẩn người nhìn cô.
Không biết đã tưởng tượng ra cái gì, nhưng cuối cùng cô càng tin tưởng Thời Sênh hơn.
Hạ Sơ khác với Thời Vũ. Thời Vũ tiếp cận cô lúc nào cũng mang theo tâm trạng như có như không, không chân thành, cô có thể cảm nhận được. Cũng có lẽ là đồng cảm, cũng có thể là có mục đích khác, nhưng những thứ đó cô đều không cần.
Nhưng Hạ Sơ thì khác, cô tiếp cận Thời Sênh không hề có bất cứ mục đích gì, chỉ bởi vì cô ở trong nhà kho, không muốn để cô phải ở trong bóng tối một mình.
Cuối cùng họ vẫn bị người ta phát hiện ra, vết thương của Thời Sênh mới trị được một nửa. Khi bị phát hiện, cô vô thức muốn ra tay.
Nhưng Hạ Sơ đã kéo tay cô lại, ngẩng đầu lên nhìn người phát hiện ra họ nói, “Tôi muốn gặp anh tôi.”
Rõ ràng đối phương biết Hạ Sơ, có chút khó xử, “Tiểu thư, cô không thể ở cùng với một người lai lịch bất minh như vậy được.”
Hạ Sơ càng nắm chặt hơn, “Vậy thì anh nhốt tôi cùng đi.”
“Nhưng…”
Cuối cùng Hạ Sơ vẫn bị kéo đi, khi Hạ Sơ bị kéo đi, bảo Thời Sênh đợi cô, cô sẽ đi tìm anh trai đến cứu Thời Sênh.
Thời Sênh không biết tại sao, cô không phản kháng, bị nhốt trong phòng thẩm vấn trên quân hạm.
So với quãng thời gian ở trong nhà giam của Thời gia, môi trường ở đây tốt hơn nhiều. Thời Sênh yên tĩnh ngồi trên ghế, cúi đầu cũng không nói gì.
“Anh ơi, anh ơi…” Bên ngoài phòng thẩm vấn, Hạ Sơ ôm cánh tay Hạ Lân ra sức nũng nịu, “Cô ấy thực sự không phải là người xấu đâu mà. Cô ấy là bạn của em, là em để cô ấy ở cùng em đấy.”
Hạ Lân không biết phải làm sao an ủi em gái, “Đây là quân hạm, có quân quy rõ ràng.”
“Nhưng mà…” Hạ Sơ liếc nhìn phòng thẩm vấn, nhệch miệng đi, “Anh à, cô ấy thực sự là bạn em thật mà, không phải là gián điệp gì đâu, chẳng lẽ em mà anh cũng không tin à?”
Hạ Lân: “…”
Thời Sênh bị nhốt một ngày trời, cuối cùng Hạ Lân bị áp lực đưa cô ra ngoài.
“Người của Thời gia sao?” Đây là câu đầu tiên Hạ Lân nói khi nhìn thấy cô.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn hắn, không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.
Ánh mắt Hạ Lân hơi trầm xuống. Hắn đưa Thời Sênh và Hạ Sơ rời đi. Cho đến khi không còn ai nữa, hắn mới nói: “Lúc trước đám người cứ lượn lờ xung quanh quân hạm là đến tìm cô đúng không? Tôi mặc kệ cô có ân oán gì với Thời gia, nhưng tôi hy vọng cô đừng có làm liên lụy đến Tiểu Sơ nhà chúng tôi.”
“Ngày mai tôi sẽ đi.”
“Anh!” Hạ Sơ trừng mắt, “Sao anh lại nói như vậy được chứ.”
“Tiểu Sơ!” Hạ Lân trầm mặt, “Về nhà anh sẽ xử lý em. Ngày mai em phải rời khỏi đây ngay, anh sẽ coi như em chưa đến đây.”
Hạ Lân nhìn có vẻ là đã tức giận. Hạ Sơ thấy hơi sợ, trề môi nhìn Hạ Lân, cố dùng ánh mắt đáng thương để cảm hóa Hạ Lân, nhưng Hạ Lân không hề bị mua chuộc.
“Cảm ơn.” Thời Sênh cảm ơn chân thành.
Sắc mặt Hạ Lân tốt hơn một chút, xoa đầu Hạ Sơ, “Em đưa cô ấy về phòng đi, không được anh cho phép tuyệt đối không được ra ngoài!”
Hạ Sơ thè lưỡi với Hạ lân, thì thầm gì đó. Hạ Lân bất đắc dĩ muốn đánh Hạ Sơ. Hạ Sơ đã kéo Thời Sênh chạy đi.
Hạ Sơ chạy một đoạn còn quay đầu lại làm mặt quỷ với Hạ Lân.
Hạ Sơ dẫn Thời Sênh đi đến căn phòng Hạ Lân sắp xếp cho cô, ấn Thời Sênh xuống giường, “Cậu đừng sợ, anh tớ miệng cứng nhưng lại dễ mềm lòng. Đến lúc anh ấy có thời gian tớ sẽ đến cầu xin anh ấy xem sao. Anh tớ thương tớ nhất, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Cậu có từng nghĩ là…” Thời Sênh mở miệng nói.
“Cái gì?”
Thời Sênh nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, “Tớ có thể là người xấu.”
“Sao vậy được.” Hạ Sơ lắc đầu, lại gần Thời Sênh, cười hi hi nói: “Có phải cậu thấy tớ cực kỳ dễ gạt đúng không? Tớ biết lúc đầu cậu muốn gϊếŧ tớ, nhưng lúc đó đúng tớ đang cảm thấy rất sợ, may mà có cậu ở bên cạnh nên tớ mới không sợ nữa. Bây giờ tớ có thể cảm nhận được, cậu không phải là người xấu.”
Thời Sênh trầm mặc, cái gì gọi là cô cực kỳ dễ gạt chứ, cô ấy vốn dĩ là rất dễ gạt.
Hạ Sơ đắc ý ngẩng đầu lên, “Tớ có dị năng đấy nhé.”
“Gân gà* chứ gì.” Thời Sênh không hề nể tình chọc ghẹo.
* Gân gà: Từ tiếng Trung “kê lặc” vốn để chỉ một sự vật không có ích hay không dùng được nhưng vẫn tiếc chưa muốn bỏ đi. Hoặc ví với chuyện làm một việc gì đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc.
Hạ Sơ vẻ mặt sụp đổ, “Sao cậu lại như vậy hả? Dị năng này của tớ rất có tác dụng đấy. Giống như bây giờ, tớ biết cậu không có ác ý… Tuy đa số thời điểm đều không linh, nhưng khi có linh thì đều không sai đâu.”
Cảm nhận được sự thiện ác của người khác…
Dị năng này sao lại không phải là gân gà chứ.
Lại còn có lúc linh có lúc không linh nữa.
Nhân tính vốn dĩ hay thay đổi, có thể một giây trước hắn vẫn còn đối với bạn tràn đầy thiện ý, nhưng chưa biết chừng chỉ một giây sau đã dồn bạn vào chỗ chết.
Đừng dùng bất cứ thứ gì để so sánh nhân tính, bao giờ thất vọng cũng lớn hơn kỳ vọng.