Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1986: Chúa Tể Của Tinh Tế (32)




Mọi người tỏ vẻ hoang mang, nếu không phải do Đại hoàng tử gϊếŧ thì sao Bệ hạ lại chết chứ?

Không phải, rất có thể Đại hoàng tử chỉ cố tình đánh lạc hướng.

Đây có thể là một đường lui mà Đại hoàng tử muốn tẩy đi tội danh gϊếŧ cha của mình.

Phân tích này có vẻ rất hợp lý, cũng rất hợp tình hình thực tại, thế nên Đại hoàng tử nói xong câu đó cũng chẳng nhận về được tí cục diện có lợi nào cho bản thân, ngược lại càng làm những người này khẳng định là hắn đã gϊếŧ Bệ hạ.

“Các người câm miệng lại cho tôi!” Đại hoàng tử đá vào bàn bên cạnh, “Bản thân sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm tư quan tâm những chuyện khác, xem ra các người đúng là không sợ chết.”

“Cho các người cơ hội cuối cùng, mau chọn đi.”

Tất cả mọi người đều im phăng phắc.
“Diêm gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Tấn Tây nhìn tràng cảnh bên đó liền ghé tai hỏi nhỏ Diêm gia chủ.

Diêm gia chủ liếc nhìn về phía Thời Sênh: “Chờ!”

“Phải chờ tới bao giờ đây?” Tấn Tây không kiên nhẫn nổi nữa, hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài, vỗ một cái lên bả vai Cơ Dạ, “Cơ gia chủ, cậu nghĩ cái gì mà thất thần thế hả?”

Cơ Dạ đột ngột bị vỗ một cái thì hơi giật mình một chút, sau đó hắn ngẩng đầu lên, một hồi lâu mới lắc đầu: “Không có gì.”

Tấn Tây có vẻ không tin, nhưng đầu óc hắn cũng chẳng lanh lợi gì cho cam, vì thế hắn cũng chẳng nghĩ nhiều mà lập tức chuyển chủ đề.



Những người mà Đại hoàng tử có thể xúi giục thì đã đều xúi giục hết cả rồi, bởi vậy đại đa số người đều tỏ ra không phối hợp làm cho Đại hoàng tử tức giận đến giậm chân. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị gϊếŧ gà dọa khỉ thì người của hắn vội vã từ bên ngoài tiến vào.
“Đại hoàng tử, không xong rồi, có người dẫn quân đánh tới đây.”

Đại hoàng tử đột nhiên quay đầu, túm cổ áo người báo tin, “Là ai?”

“Không… không biết, tôi không nhận ra họ, nhưng bọn họ rất lợi hại…” Người nọ sợ tới mức sắc mặt tái mét, “Người của chúng ta không phải đối thủ của họ.”

“Không quen sao?” Đại hoàng tử bị mấy chữ này làm cho choáng váng, sao lại có thế lực lạ xuất hiện vào lúc này chứ? Toàn bộ Đế Đô đều đã bị hắn khống chế. Người không thể khống chế cũng đã bị người của hắn giám sát kỹ càng rồi.

Là ai đây…

Hắn nhìn về phía sáu đại gia tộc theo bản năng.

Không đúng, người của sáu đại gia tộc rất dễ nhận ra, không thể nào là người của sáu đại gia tộc được.

Trảm Long Vệ thì càng dễ nhận hơn.

Đám người xui xẻo bị trói nghe nói đã xảy ra chuyện thì không khỏi thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh mình.
“Có người đánh tới đây rồi sao?”

“Tới cứu chúng ta à?”

“Không phải có người nhân lúc cháy nhà tới hôi của đấy chứ?”

Sự nghi hoặc của bọn họ cũng chẳng có lời đáp, Đại hoàng tử thấy người nọ không nói ra được thông tin hữu ích nào thì chuẩn bị tự mình ra ngoài xem xét.

Hình ảnh bên ngoài nhanh chóng được người ta ghi lại và truyền về. Đại hoàng tử nhận lấy, thấy những người kia ăn mặc trang phục rất thống nhất, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy trang phục này. Những người này như thể từ hư không thoát ra, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đang đánh gϊếŧ về phía này.

Từ hình ảnh có thể nhìn ra, thân thủ những người này rất tốt, đã từng được huấn luyện từ cùng một nơi.

Đại hoàng tử phái người đi chặn lại, kết quả lại khiến người ta mở rộng tầm mắt, toàn bộ đội quân đều nhường đường cho bọn họ, cuối cùng còn theo bọn họ gϊếŧ ngược trở lại.
Đại hoàng tử trợn tròn mắt, cho dù hắn có phái bao nhiêu người ra ngoài thì đều có kết quả này.

Đến khi đại quân kéo tới gần Hoàng cung, Đại hoàng tử sợ đái ra quần, vội vàng quay lại yến hội, nhưng lúc này giữa đại sảnh là một mảnh máu me. Những người mà hắn tuyên bố muốn gϊếŧ đều trong trạng thái trợn trừng mắt, nằm trong vũng máu.

Mà đứng trên vũng máu là một người mà hắn không tưởng tượng nổi.

“Là mày…”

Mộ Bạch xoay người, hơi mỉm cười, giọng nói nho nhã vang lên, “Kính chào Đại hoàng tử điện hạ.”

Trong tay Mộ Bạch vẫn đang cầm một thanh kiếm dính đầy máu, không cần đoán cũng biết những người chết trên đất là do ai gϊếŧ.

“Những người bên ngoài là do mày mang tới sao?” Giọng Đại hoàng tử nghẹn ngào, “Mày đã làm gì với quân đội của tao rồi?”
Hắn từng gặp gã thanh niên này một lần, lần đó hắn còn thuận tay giúp gã một lần nên giờ gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, bản thân hắn cũng thấy rất khϊếp sợ.

Sao có thể là tên này chứ?

“Điện hạ nói sai rồi, những người đó không phải do tôi mang tới.” Mộ Bạch mỉm cười, xoay người lại đối diện với Đại hoàng tử, “Là anh…”

“Anh Mộ, có phải anh đã quên những lời chủ nhân nói rồi không?” Từ trong bóng tối có mấy người tiến ra, ngắt lời Mộ Bạch, còn dùng ánh mắt để đe dọa hắn.

Mộ Bạch thở dài.

Những người này đúng là phiền thật!

“Gϊếŧ hết người ở đây đi.” Người bên đó ra lệnh.

Những người còn dư lại cũng chỉ có người của Đại hoàng tử, Tam hoàng tử đã xụi lơ trên mặt đất, sáu đại gia tộc cùng với Thời Sênh và Phượng Từ. Bọn họ nói mọi người chắc chắn bao gồm cả Thời Sênh.
Diêm gia chủ đè Tấn Tây đang định xông lên, lặng lẽ nhìn về phía bên kia. Thời Sênh còn chưa có động tĩnh gì, bên chỗ Cesar cũng không thấy có tin tức nên tạm thời không thể ra tay được.

Mộ Bạch cúi đầu nhìn nhuyễn kiếm dính đầy máu trong tay mình, gϊếŧ chết Thời Sênh ư…

Dám ra tay với Thời Sênh chẳng phải tự tìm đường chết hay sao chứ?

Hắn đâu có ngu tới mức đó.

“Anh Mộ, ra tay đi!” Người bên kia thấy Mộ Bạch không động đậy thì nóng nảy thúc giục.

“Như anh mong muốn.” Mộ Bạch quay đầu lại mỉm cười đầy kiểu cách với hắn.

Người bên kia thấy Mộ Bạch cười thì khó hiểu, cười với bọn họ làm quái gì chứ?

Sau đó, bọn họ liền thấy Mộ Bạch tự nhiên lao về phía mình.

Phụt…

Phụt phụt…

Âm thanh vang lên liên tiếp, mấy thi thể đồng thời cùng ngã xuống mặt đất.
Đại hoàng tử trợn mắt kinh hãi, làm gì thế này? Nội chiến à?

“Mộ Bạch, tao biết mày trở về không có ý tốt gì mà!” Mộ Ý lao tới, “Mày định làm gì hả?”

Mộ Bạch đi từ đám thi thể bên kia ra, tươi cười không đổi, “Rất rõ ràng mà, tôi đang gϊếŧ người, mà những người vừa rồi tôi gϊếŧ đã hạ lệnh bảo tôi gϊếŧ các người, thế nên Mộ gia chủ à, ngài nên cảm ơn tôi mới đúng!”

Nếu nói biếи ŧɦái có điểm gì giống nhau thì chính là không biết xấu hổ.

Sự không biết xấu hổ của Mộ Bạch và Thời Sênh quả thực như từ một thầy dạy ra. Mộ Bạch là kiểu không biết xấu hổ đầy ưu nhã, còn Thời Sênh là kiểu không biết xấu hổ đầy châm chọc và mỉa mai, khi cô mà đã không biết xấu hổ lên thì có thể làm người ta tức chết.

Mộ Ý hoàn toàn không hề cảm kích: “Mày gϊếŧ bao nhiêu người vô tội như thế, đừng nói là vì cứu bọn tao, rốt cuộc mày có âm mưu gì hả?”
“Tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi.”

“Nghe lệnh của ai? Làm sao tao biết được mày nói thật hay giả? Nếu mày đã nghe lệnh làm việc, tại sao còn đi gϊếŧ mấy người kia?” Sự nghi hoặc của Mộ Ý cũng là nỗi lòng của những người còn lại.

“Bởi vì… Tôi không muốn nghe lệnh làm việc nữa.” Hắn muốn làm lãng tử quay đầu, làm một thanh niên biết phấn đấu.

Mộ Ý hừ lạnh: “Cho dù sau lưng mày có người, mày không muốn nghe lệnh làm việc nữa thì có thể không nghe lệnh làm việc nữa sao. Mày nghĩ mọi người ở đây đều là đồ ngốc hết à?”

“Tam điện hạ, hắn nói ngài là đồ ngốc kìa.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bao gồm cả Đại hoàng tử đều nhìn về phía Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ vẫn còn đang nằm trên mặt đất với ánh mắt không thể tin tưởng.

“Anh Mộ, ý của anh là gì?” Thượng Quan Phổ tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng ở nơi mọi người không nhìn thấy, những ngón tay của hắn liền nắm chặt lại, cố nhẫn nhịn cơn giận.
Khóe miệng Mộ Bạch nở một nụ cười đầy ưu nhã, “Điện hạ, ở đây, ngoại trừ ông anh thân yêu của ngài và Mộ gia chủ, Tông gia chủ ra thì tất cả mọi người đều biết ngài mới là người đứng sau tất cả, thế nên không cần giả tạo nữa, điện hạ thân ái của tôi ạ!”

Ánh mắt Thượng Quan Phổ nhìn về phía sáu đại gia tộc, vẻ mặt của hai nhà Mộ – Tông thì tràn đầy khϊếp sợ, nhưng mấy người Diêm gia lại chẳng có sự thay đổi nào, càng không cần nói tới kẻ biếи ŧɦái Thời Sênh kia.