Chính vào lúc đám đông đang thảo luận nhiệt tình, đám người Cửu U Điện vừa rời đi khi nãy quả nhiên hùng hổ quay lại.
Bộ Kinh Vân còn ở đây, tất nhiên họ sẽ không đi xa.
Ánh mắt của Hộ pháp quét nhanh một vòng, nhìn thấy Bộ Kinh Vân đang đứng nghiêm chỉnh ở đó, lúc này mới yên tâm thả lỏng.
Bộ Kinh Vân bí mật truyền âm cho Hộ pháp, Hộ pháp nghe xong liền cảm thấy không ổn.
Điện chủ, người mới ra ngoài một chuyến, tại sao tính cách lại thay đổi rồi?
Viện trưởng toát mồ hôi, bọn họ quay lại thật sao?
Hộ pháp nhìn viện trưởng, hắng giọng, “Nếu các ngươi không phục, vậy thì chúng ta đấu lại đi!”
Viện trưởng: “…” Không, ta từ chối!
Lần này đối tượng để viện trưởng trừng mắt nhìn là Chung Thập Nhất, họa do ngươi gây ra, ngươi giải quyết đi!
“Dám hỏi Hộ pháp, ngươi và Thẩm Dao Quang có quan hệ gì?” Chung Thập Nhất là người không sợ chết, tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của viện trưởng, tiến lên một bước, nghiêm giọng chất vấn.
Hộ pháp chau mày.
Quan hệ gì? Câu hỏi này phải trả lời thế nào? Là nữ nhân cướp Điện chủ của họ? Kẻ thù?
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi có đánh không?” Hộ pháp không trả lời được, bỗng nhiên nổi giận, “Không đánh thì đừng lãng phí thời gian của ta. Ngươi tưởng ai cũng rảnh rỗi như các ngươi sao?”
“Đánh chứ. Viện trưởng, đừng để mất mặt.” Thời Sênh kêu lên, “Nhưng đừng để thua đó, nếu không người ta lại nói các người trước đó không đánh mà thắng.”
Viện trưởng đang định từ chối nghe vậy cơ thể khẽ run lên, suýt nữa thì không đứng vững được.
“Một lũ nhát gan, ngay cả nghênh chiến cũng không dám, mấy người các ngươi chẳng qua chỉ là lũ sâu mọt, không được tích sự gì.” Người của Cửu U Điện rất phối hợp bắt đầu khiêu khích.
Người của học viện Cửu Châu qua nhiên nổi giận, “Ngươi nói ai là đồ nhát gán, ngươi tưởng bọn ta sợ các ngươi sao?”
“Hừ, đến đây, ông nội đánh cho các ngươi quên đường về quê mẹ luôn!”
“Viện trưởng, đánh chúng đi, không thể chịu nhịn được!”
“Viện trưởng, đánh!”
Nhìn đám người bên dưới kích động phẫn nộ, Chung Thập Nhất dường như cũng bị kích động theo, “Viện trưởng, người của Cửu U Điện quá phô trương rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, học viện Cửu Châu chúng ta sớm muộn gì cũng trở thành trò cười, không thể không đánh.”
“Đánh cái gì mà đánh, có đánh lại nổi không? Không thể đánh!” Ông chú phóng khoáng cũng chen vào một câu.
Chung Thập Nhất phẫn nộ chỉ trích, “Diệp Thiên Nam, ngươi đừng có làm mọi người nhụt chí, hủy hoại uy phong của học viện chúng ta.”
“Ta làm vậy là vì mọi người thôi.” Ông chú phóng khoáng hùng hồn khẳng định, “Thực lực của Cửu U Điện ra sao, ta và ngươi đều hiểu rõ, vốn dĩ không thể đánh thắng được.”
“Được rồi!” Thịt mỡ trên người viện trưởng như đang run rẩy, “Hôm nay không thể không ứng chiến được nữa rồi.”
Hãy nhìn đám người phẫn nộ ở dưới xem, nếu thực sự không ứng chiến, sau này còn bị người ta đem ra làm trò cười.
Đều là do đám người hay gây họa!
Hừ, tội đồ lớn nhất vẫn là Thẩm Dao Quang!
Viện trưởng tức giận tuyên bố tiếp tục thi đấu, bắt đầu từ người phía sau Thời Sênh, ván đấu của Thời Sênh được xem như Thời Sênh thắng.
Kiểu thi đấu này rất nhàm chán, chưa nói đến chuyện lãng phí thời gian, đánh đi đánh lại không ngoài một mục đích, xúc phạm đối phương.
Thời Sênh xưa nay chưa từng quan tâm đến quá trình, cái gì mà công bằng chính nghĩa đối với cô đều là nhảm nhí, đã xúc phạm đối phương vốn dĩ đã là không công bằng chính nghĩa gì rồi.
Khi đến lượt nữ chính, Thời Sênh mới phấn chấn lại.
Lúc này Tần Lang Nguyệt đã là Linh vương bậc ba, tốc độ thăng cấp này quả thật là ngồi phi thuyền hỏa tốc mà đi.
Vừa ra tay đã đánh bay người của Cửu U Điện.
Trước đó, người của Cửu U Điện chiến thắng có chút đắc ý vênh váo, bị Tần Lang Nguyệt tìm ra sơ hở, vừa đánh đã trúng.
Nhưng sau đó không dễ dàng như vậy nữa, người của Cửu U Điện dám tung hoành bá đạo trên đại lục cũng không phải chỉ có danh hão, thế hệ trẻ ai nấy đều là người tài năng.
Có mấy lần Tần Lang Nguyệt tưởng như sắp thua, nhưng cuối cùng đều phản bại thành thắng, chiến thắng nhưng cũng vô cùng vất vả.
Kiểu tỷ thí này giống như thi đấu lôi đài, hai bên có số người như nhau, cuối cùng ai thủ lôi đài thành công giành chiến thắng.
Lúc này học viện Cửu Châu chỉ còn lại Tần Lang Nguyệt, còn Cửu U Điện còn hai người.
“Tần Lang Nguyệt có đánh được không vậy?”
“Nhưng mong cô ta đánh được, vừa nãy không phải đều cầm cự được đó sao?”
“Trước đây không biết cô ta lại lợi hại đến vậy, cũng may lúc đầu ta không giậu đổ bìm leo với bọn chúng.”
Nữ chính đúng là nữ chính, mạnh mẽ quật cường đánh cũng không chết, đến ải cuối cùng vẫn luôn có thể hóa nguy thành an.
Khi đến người cuối cùng, Thời Sênh bỗng đập đập Bộ Kinh Vân, “Ngươi gọi người của ngươi qua đây một lát.”
Bộ Kinh Vân khó hiểu nhìn cô.
“Nhìn gì mà nhìn, sau này còn nhiều thời gian để nhìn, ta kêu ngươi gọi người qua đây, nghe không hiểu à?”
“Hừ!”
Thời Sênh: “…”
Bộ Kinh Vân truyền âm ra lệnh cho Hộ pháp phái người tới, Thời Sênh lấy ra mấy quả cầu nhỏ màu tím đưa cho người đó.
Người đó chưa từng nhìn thấy quả cầu nhỏ này, vừa ném là nổ, uy lực kinh người, còn buff thêm sấm sét, đáng sợ hơn nhiều so với linh lực phát nổ.
Hắn cầm lấy quả cầu liền run rẩy, phải làm sao với thứ đồ chơi này đây?
“Lát nữa nếu đánh không thắng được thì ném nó.”
“Liệu…” người đó run rẩy, liệu có được không đó? Hơn nữa hình như là người phe địch thì phải, tại sao lại giúp họ? Lẽ nào là do đã thích Điện chủ rồi sao?
Điện chủ lại bán sắc sao…
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn hắn, hắn lập tức dừng suy nghĩ lại, tuyệt đối không thể bất kính với Điện chủ!
“Nếu ngươi không dùng, cô ta sẽ dùng, dù sao thì ta cũng chỉ có thể giúp ngươi chừng đó.”
Tuy không nói không thể sử dụng đạo cụ, nhưng bao năm nay dường như cũng không có ai sử dụng đạo cụ cả.
Cho nên, cuối cùng nữ chính sử dụng đạo cụ, đánh cho người của Cửu U Điện trở tay không kịp, thất bại thảm bại.
“Điện chủ?” Lời cô nương này nói có tin được không vậy? Cô ta đã cướp Điện chủ, còn dọa nạt Hộ pháp…
Bộ Kinh Vân không lên tiếng, cũng không biết hắn nhìn ra Bộ Kinh Vân ra hiệu thế nào, cuối cùng quay về vị trí, nó này nói nọ với Hộ pháp, thể hiện rằng điện chủ đã đồng ý.
Cuối cùng, khi Tần Lang Nguyệt chuẩn bị dùng đạo cụ, người của Cửu U Điện ném quả cầu nhỏ ra trước, phát nổ liên tiếp mấy lần, đẩy Tần Lang Nguyệt ra khỏi phạm vi lôi đài, thân mang trọng thương, sống chết không rõ.
Người của Cửu U Điện nổi dậy hoan hô, người của học viện Cửu Châu lại thất vọng và phẫn nộ.
Suýt chút nữa thì thắng rồi!
Tần Lang Nguyệt lại thua ở cửa ải cuối cùng.
Đã cho bọn họ hy vọng nhưng rồi cuối cùng lại đổi lại tuyệt vọng, sự khác biệt ấy càng khiến một số người thấy chướng mắt với Tần Lang Nguyệt.。
Ngươi chiến thắng vạn người nhìn vào.
Ngươi thua cuộc người đời chỉ trích.
Đó chính là hiện thực!
Cho nên, tuyệt đối đừng có thua!
“Hèn hạ, sử dụng đạo cụ!” Có người phẫn nộ lên tiếng thể hiện sự khinh miệt và coi thường đối với người của Cửu U Điện.
“Có gì hèn hạ chứ? Người của các ngươi chẳng phải cũng đang chuẩn bị sử dụng đạo cụ sao? Chúng ta chỉ là giành trước thời cơ, hơn nữa trên quy tắc cũng đâu có quy định không được sử dụng đạo cụ, nói gì hèn hạ không hèn hạ gì chứ!”
“Thua thì thua rồi, còn kiếm cớ gì nữa?” Thời Sênh chế giễu, thanh âm lanh lảnh lập tức lấn át những thanh âm khác!
Cảnh tượng một lần nữa trở nên im lặng một cách khác thường.
Hộ pháp bỗng thấy Thời Sênh vừa mắt hơn, tất nhiên vẫn không thể quên đi sự thật cô đã cướp Điện chủ của bọn hắn.
“Thẩm Dao Quang, rốt cuộc ngươi là người của bên nào?” Đôi mắt Chung Thập Nhất như sắp nổ tung đến nơi.
Thời Sênh nhún vai, “Không phải của bên nào hết.”
Bản cô nương đây chỉ muốn đứng một bên xem, nhân tiện khiến hai bên càng thù oán nhau hơn thôi, thì sao nào?