*
Thịnh suy vinh nhục, vì người mà bắt đầu.
Cẩm tú tiền đồ, cũng vì người mà kết thúc.
*
Nhiệt huyết phủi đầy bụi lại sôi trào
Áo giáp lạnh như băng lại lanh canh
Cốt nhục bắt đầu chia lìa
Lời khóc than trong trời đất thắp lên gió lửa.
Vinh quang gắn liền với chiến trường
Màu máu trôi nổi trong màn đêm nuốt chửng lòng người.
Cho dù có giữ vững ra sao
Khi rơi vào tuyệt vọng, tội ác sẽ đốt cháy lương thiện
Con thú tà ác ngủ say bừng tỉnh
Chém gϊếŧ rung trời, oan hồn gào thét quyết tuyệt.
Niềm tin chiếu rọi con đường phía trước.
Cùng nắm tay bước qua loạn thế
Kề vai chiến đấu cùng vinh cùng nhục
Người đạp ánh sáng mà đi
Phá tan đêm đen
Đập vỡ gông xiềng
Ánh sáng hóa thành la bàn dẫn lối
Người ngược gió mà tới
Phá tan sương mù
Đập vỡ nhà giam
Tướng soái xoay ngược ván cờ
Lưỡi dao phá hủy con người, đạp lên xương trắng mà xông lên
Ánh sáng linh hồn rung lên thành khúc tráng ca trên chiến hạm
Diệt thiên quân vạn mã, nhiệt huyết sôi sục vì vinh quang.
Phá vòng vây kín mít, bạn bè cùng nâng ly rượu cay nồng vì quang vinh
Bóng đao ảnh kiếm, chính tà cách nhau hai bờ Ngân hà.
Chiến giáp bọc thây xếp đầy đường chân trời.
Người đạp ánh sáng mà đi
Phá tan đêm đen
Đập vỡ gông xiềng
Ánh sáng hóa thành la bàn dẫn lối
Người ngược gió mà tới
Phá tan sương mù
Đập vỡ nhà giam
Tướng soái xoay ngược ván cờ
Chìm nổi trong trời đất, liều chết giao tranh một trận
Xác chết rải đầy Ngân hà
Mộ vô danh lặng lẽ nhìn về phương xa, vĩnh viễn nằm lại nơi này
Năm tháng truy điệu vong linh lang thang nơi trời Nam đất Bắc
Chiến tranh chưa từng nghỉ, ân oán chưa từng phân
Ở trên Ngân hà, người là chúa tể
[Điệp khúc]
Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn
Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời
Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục
…
Cửa khoang trong căn phòng tĩnh lặng và trống trải lặng lẽ bật tung. Bên trong không có động tĩnh một hồi lâu. Nhưng đúng lúc này, người nằm bên trong liền xoay người ngồi bật dậy, chống tay lên thành khoang, nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
“Tích…”
Tiếng cảnh báo vang lên chậm nửa nhịp, toàn bộ không gian đều được bao phủ bởi âm thanh chói tai kia.
Thời Sênh nhíu mày, dùng bạo lực phá hỏng chuông báo động, sau đó nhìn về chiếc khoang bên cạnh, ấn vào một nút mở.
Cửa khoang được nâng lên, chàng trai trẻ như vương tử đang chìm trong giấc ngủ say, chờ một công chúa tới đánh thức hắn.
Thời Sênh xử lý một loạt thao tác bên ngoài khoang, sau đó duỗi tay sờ lên trán của chàng trai. Người bên trong thong thả mở mắt ra, khuôn mặt đáng yêu lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: “Tiểu Sênh.”
Thời Sênh đỡ hắn ngồi dậy: “Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Phượng Từ hơi dựa vào cô, đầu dán vào ngực cô, khẽ lắc: “Không có.”
Thời Sênh để hắn nghỉ ngơi một chút rồi mới đỡ hắn ra ngoài, tay đỡ eo hắn cùng ra khỏi căn phòng.
“Tiểu Sênh.”
“Ừ?”
Phượng Từ đột nhiên đè Thời Sênh sang bên cạnh, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cả hai. Hắn như một con cá đã lên bờ quá lâu, trên lưng gánh đầy lo sợ và thấp thỏm, chỉ có thể lục tìm trên người cô sự an tâm mà thôi.
Đầu tiên Thời Sênh hơi sửng sốt, sau đó liền thả lỏng người, dựa vào cánh cửa kim loại lạnh như băng, đáp lại sự đòi hỏi của hắn.
Chờ đến khi Phượng Từ buông cô ra thì đã là mười phút sau. Gương mặt hắn đỏ hồng, môi hơi mím, nhìn Thời Sênh với vẻ ngượng nghịu.
“Lúc trước…”
“Tiểu Sênh.” Phượng Từ ngắt lời cô, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, “Nếu đây là con đường nhất định phải đi qua mới có thể ở bên em thì anh không oán thán cũng không hối hận, càng sẽ không lùi bước.”
Hắn biết cô muốn nói gì, nhưng những chuyện lúc trước đã không còn quan trọng nữa.
Cho dù có bao nhiêu giông bão, hắn cũng sẽ cùng cô đi qua, thế là đủ rồi.
“Anh có thể hiểu chuyện như thế, tự nhiên em lại thấy không quen.” Thời Sênh thở dài. Ở trong những thế giới kia, hắn cũng phải chịu không ít ấm ức rồi.
Phượng Từ ghé vào tai Thời Sênh, cắn nhẹ vành tai cô, nói: “Tiểu Sênh có thể dùng cái khác để bồi thường cho anh mà.”
Nếu không phải ở đây không đúng chỗ thì hắn đã sớm không nhịn được từ lâu rồi.
Hơi thở ấm nóng đảo qua vành tai Thời Sênh làm cả người cô cũng nóng lên theo. Cô ngăn chặn suy nghĩ đang ngo ngoe ngóc đầu dậy ở trong lòng, “Đừng nghịch nữa, bên ngoài còn có người đấy. Anh vừa mới tỉnh lại, để em đưa anh đi nghỉ ngơi trước đã.”
Ừm, còn phải kiểm tra một chút, tránh để xảy ra vấn đề gì.
Phượng Từ hơi dỗi hờn một chút nhưng cũng không phản bác lại Thời Sênh, lại đứng thẳng người lên.
Thời Sênh chạm nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó duỗi tay kéo cánh cửa dày và nặng ra.
Bên ngoài vô cùng ồn ào. Trong nháy mắt khi cửa mở ra, toàn bộ không gian đều lâm vào trạng thái lặng ngắt.
Trảm Long Vệ ở bên ngoài lập tức xếp thành hai hàng, tạo thành một con đường đi xuyên qua cho Thời Sênh.
Cesar và Cát Na đứng cách đó không xa, hình như Thập Phương đang trao đổi gì đó với bọn họ. Lúc này anh ta đã thu lại nét mặt, nghiêm nghị đi tới trước mặt Thời Sênh, “Gia chủ.”
Thời Sênh hơi gật đầu, ánh mắt dừng ở trên màn hình giữa không trung.
Đó là một đoạn đường phố, lúc này, trên đường phố cực kỳ hỗn loạn. Người mặc đồng phục hộ vệ của Hoàng gia đang bắt bớ người khắp nơi, cưỡng bách những người đó đi tới trước một đài máy móc ở khu phố trung tâm.
Thời Sênh cười như không cười nhìn Cesar, “Linh lại không giữ lời hứa rồi.”
Cesar giật mình chấn động, một đầu tóc vàng đều như muốn dựng đứng cả lên.
Cô ấy lại tự mình ra được ư?
Được rồi, lúc trước cô ấy cũng có thể tự đi ra được, cho nên giờ có thể tự mình ra cũng chẳng phải vấn đề gì hết.
Cesar nắm tay đặt lên môi, ho khan một tiếng: “Giờ Tiểu Sênh Nhi nói mát như thế có phải hơi quá đáng rồi không? Trảm Long Vệ của cô không cho bọn tôi rời đi, giờ cô cũng đã tỉnh lại rồi, đã có thể để chúng tôi đi được chưa?”
Cesar hoàn toàn không ngờ được rằng cô lại phân phó Trảm Long Vệ không cho bọn họ rời khỏi Lam Tinh. Thậm chí ngoại trừ nơi này ra, những nơi khác cũng không được tới.
Khi bên ngoài xảy ra vô số náo động, hắn lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
“So với việc anh tính kế tôi thì tôi không hề cảm thấy mình quá đáng ở chỗ nào cả.” Ông đây còn chưa nói anh quá đáng, anh còn dám nói ông quá đáng sao?
Nụ cười trên mặt Thời Sênh tươi tắn đến mức khiến người ta sợ hãi. Cesar chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
“Đưa anh ấy về nghỉ ngơi trước đã.” Thời Sênh xoay người phân phó Thập Phương.
Thập Phương vốn định nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại dừng, để Trảm Long Vệ đưa Phượng Từ về phòng trước.
Tầm mắt Phượng Từ đảo qua người Cesar rồi rơi xuống người Thập Phương, sau đó theo Trảm Long Vệ rời đi.
Sau khi Phượng Từ đi rồi, Thời Sênh liền ngồi xuống: “Chuyện tôi đồng ý với anh tôi đã làm được rồi, giờ đã đến lúc anh thực hiện lời hứa của mình.”
Cesar túm mái tóc vàng của mình: “Tiểu Sênh Nhi…”
Thời Sênh lạnh lùng ngắt lời hắn: “Cesar, anh biết kết quả của việc không thực hiện lời hứa chỉ có một, đó chính là chết ở chỗ này.”
Giọng cô bình tĩnh không có nửa điểm phập phồng, đáy mắt càng như mặt biển lặng gió, không hề có nửa gợn sóng nào, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Cesar rối rắm một hồi rồi mới nói như người phụ nữ vừa mới mất chồng vậy: “Tiểu Sênh Nhi thực sự muốn tuyệt tình thế sao?”
Thời Sênh liếc xéo hắn: “Tôi còn tưởng anh đã sớm không biết chữ “tình” này viết như thế nào rồi chứ?”
“Tôi không mù chữ có được không hả?” Cesar lập tức nói, cuối cùng nhớ tới đây không phải lúc rối rắm vấn đề này, hắn lại lập tức giả vờ đứng đắn, “Tiểu Sênh Nhi, hiện giờ bên ngoài đang rất loạn, Lam Tinh của cô tuy rằng tạm thời an toàn nhưng không có nghĩa là mãi mãi an toàn được, giờ chúng ta nên đoàn kết nhất trí với nhau.”
Thời Sênh nở một nụ cười: “Lúc trước tôi đã nói rồi, chúng ta chưa bao giờ ngồi chung trên một chiếc thuyền, hoặc anh thực hiện lời hứa của anh, hoặc chết, cho anh ba giây.”
Thời Sênh vươn ba ngón tay ra: “Ba…”
Cesar: “…” Liệu có phải sẽ cho hắn một dao không?
“Hai…”
Cesar hít sâu một hơi, “Tôi cho cô, Cát Na.”
Thân ảnh lửa đỏ tiến lên, đưa một cái hộp cho Thời Sênh: “Thời gia chủ, thứ này có thể che chắn hơi thở của người xâm nhập từ bên ngoài, sự bài xích không gian sẽ không xuất hiện nữa.”
Thời Sênh cầm lấy hộp, mày cũng không nhướng một chút, “Hạ Sơ.”