Khi Bắc Trạch và Lâm Nhân kết hôn, Thời Sênh đã làm phù dâu cho Lâm Nhân.
Lâm Nhân mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, đứng trước mặt cô, và nở nụ cười tươi như hoa.
“Tiểu Chỉ, tớ xinh không?”
Thời Sênh nghiêng mắt nhìn Lâm Nhân, và nở nụ cười thật rạng rỡ, tiếng cười như hàm cứ sự dịu dàng vô hạn, “Đẹp lắm, sao cậu lại đẹp thế chứ?”
Gương mặt Lâm Nhân hơi ửng đỏ.
Rồi lại tròn mắt nhìn cô và hỏi, “Cậu với Phó Khâm định khi nào mới cưới?”
“Cưới á?” Thời Sênh chớp chớp mắt, “Cưới cái gì mà cưới, tớ đang hận là không thể bỏ được hắn đây.”
Ngày nào cũng tức giận vì một đối tượng chẳng hợp với mình, cậu vĩnh viễn không biết được rằng khó chịu thế nào đâu.
Lâm Nhân: “…”
Đây là giai điệu của chia tay sao?
“Hôn lễ bắt đầu rồi, đi thôi.” Thời Sênh liền đứng dậy, cài voan trùm đầu lên cho Lâm Nhân rồi xúc động nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, cậu cũng lấy chồng rồi.”
Che chiếc khăn voan trùm đầu lên, Lâm Nhân không nhìn thấy hết được vẻ mặt biểu cảm của Thời Sênh, nhưng thông qua ngữ khí có thể thấy được một chút xúc động và sụt sịt.
“Cậu cũng sắp kết hôn rồi mà.” Lâm Nhân vỗ vỗ tay Thời Sênh.
Kết hôn?
Cô không muốn sống suốt đời với một đứa trẻ mắc bệnh tâm thần.
Sau đó, khi Thời Sênh về nhà, cô chợt nhìn thấy hai quyển sổ màu đỏ trên giường.
Thời Sênh nghi ngờ cầm lên xem, ngay lập lức cô bị sởn da gà.
“Phó Khâm, anh hãy giải thích cho rõ, đây là cái gì?” Thời Sênh xông vào thư phòng rồi ném quyển sổ màu đỏ lên trước mặt Phó Khâm.
“Giấy chứng nhận kết hôn.” Phó Khâm chỉ tay vào từng chứ trên quyển sổ màu đỏ, rồi phát âm rõ ràng từng chữ.
Mẹ!
Bà mày đương nhiên là biết nó là Giấy chứng nhận kết hôn.
“Tôi muốn hỏi anh rằng sao lại có Giấy chứng nhận kết hôn này?”
Bây giờ Cục dân chính chính hỗ trợ kết hôn đơn thân sao?
“Có người.” Phó Khâm ném vào mặt Thời Sênh hai chữ đó.
Thời Sênh: “….”
Cái xã hội chỉ vì đồng tiền mà mất trí này…
Thời Sênh lẩm bẩm rồi đi ra ngoài.
Có người phải không?
Làm cứ như bản cô nương không biết cách ấy.
Ngày hôm sau, Thời Sênh ném hai quyển sổ màu xanh vào mặt Phó Khâm, dùng thiết kiếm chỉ vào đầu hắn, “Anh dám tự ý đưa ra chủ kiến, tôi sẽ chém chết anh.”
Phó Khâm ngó nhìn quyển sổ màu xanh, lại quay lại nhìn cây thiết kiếm của Thời Sênh, lẫn trong tiếng Trường Sinh kêu sợ hãi “ẳng ẳng ẳng ẳng”, hắn gật đầu biểu hiện sự đồng ý.
Thời Sênh thu lại toàn bộ những giấy tờ như chứng minh thư.
Cô không tin rằng tên tiểu tử này dám làm lại chuyện như vậy.
Thực tế chứng minh, Phó Khâm thực sự vẫn còn cách khác, không lâu sau đó Thời Sênh lại nhìn thấy quyển sổ màu đỏ.
Hôm đó, Thời Sênh đã đánh Phó Khâm một trận, nhưng Phó Khâm – tên tiểu tử đó vẫn không chịu hối cải, Thời Sênh ly hôn một lần thì hắn lại kết hôn một lần.
Cục dân chính sắp bị hai người bọn họ biến thành trò đùa rồi.
Cuối cùng, người ở Cục dân chính từ chối đi cửa sau thì chuyện này mới coi như dừng lại.
Nhưng mà…
Khi từ chối, Thời Sênh và Phó Khâm đang ở trạng thái kết hôn.
Thời Sênh nhìn mấy quyển sổ đỏ đỏ xanh xanh thì tức giận cho Trường Sinh một trận.
Sau khi tốt nghiệp, Thời Sênh tự thu dọn đồ và rời đi.
Nếu không thể ly hôn thì bà đây sẽ đi, OK?
Nhưng mà!
Tên này sao lại con mẹ nó cứ như âm hồn không tan vậy?
Hai người người chạy kẻ đuổi, gần như chạy qua hết cả tấm bản đồ thế giới.
Lần đáng sợ nhất là Phó Khâm bị một đám dân địa phương bắt giữ, Thời Sênh phải quay lại để cứu hắn.
Đám dân địa phương này là dã nhân, cứ nói bô bô mãi không ngừng, mà có nghe thì cũng không hiểu họ đang nói gì.
Cuối cùng Thời Sênh rút cây kiếm ra, lia qua lia lại chém chết vài người, đám thổ dân đó lập tức kinh sợ liền kính dâng “đồ ăn” của họ cho Thời Sênh.
Đừng hỏi tại sạo lại dùng hai từ kính dâng.
Bởi vì cô nhìn thấy tư thế mà họ kính dâng trời đất giống y như lúc kính dâng Phó Khâm cho cô vậy.
Từ sau lần đó, Thời Sênh không chạy nữa, cả ngày dắt chó đi dạo hoặc dẫn Phó Khâm đi chơi, cuộc sống hàng này coi như cũng tạm ổn.
Phó Khâm có lẽ biết là sự cự tuyệt của Thời Sênh nên ngoài việc nằm chung trên một chiếc giường ra thì không làm gì cô hết.
Thời Sênh rất tò mò, thứ này nếu có ham muốn thì sẽ làm gì nhỉ? Dùng tay à?
Có một lần, Thời Sênh vô ý nhìn thấy, biểu tình của hắn lúc ấy cực kỳ vô tội nhìn cô, “Bà xã, em làm anh nghẹn tới hỏng rồi.”
Thời Sênh mắt tối sầm đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Tiên tiểu tử này chắc chắn là cố ý không đóng cửa.
Vài lần sau đó, Phó Khâm lúc vô tình lúc cố tình để Thời Sênh thấy, cuối cùng hắn vẫn phải tự xử.
Thời Sênh lấy thanh kiếm để uy hϊếp không cho hắn làm bừa, sau khi đuổi Phó Khâm ra, hắn mới chịu dừng lại.
Cuối cùng, hai người họ nhận nuôi một đứa trẻ, công ty của cô cần người thừa kế, gia đình họ Phó cũng cần người kế thừa.
Vì đứa bé này không phải con đẻ của con mình nên Phó Nhiêu vẫn còn chút oán giận, khó chịu với nó, nhưng sau khi phát hiện đứa bé đó rất thông minh, lại còn hay chơi đùa với mình hơn cả Phó Khâm thì ông ta không còn oán giận nữa, trực tiếp bế đứa bé về nuôi.
Nhiệm vụ liên hoàn vẫn đang tiến hành, đến khi cô rời đi, cũng đã tích lũy đến 999.
Thời Sênh sống trong thế giới này tương đối dài, sau khi đứa con kết hôn mới chết, sau khi Thời Sênh qua đời thì Phó Khâm cũng qua đời.
…
Quay trở lại không gian của hệ thống, Thời Sênh hít một hơi thật sâu, quả nhiên được là thân thể của mình vẫn thoải mái nhất.
[Ký chủ có muốn theo dõi diễn biến tiếp theo không?]
Thời Sênh ngồi trước màn hình, rồi vỗ tay mấy cái lên mặt trên, “Có gì hay ho đâu, cái cần biết thì cũng biết rồi.”
[…] chẳng muốn nói chuyện với Ký chủ chút nào, [Ký chủ có muốn tiến hành khai thông ký ức đúng không?]
“Khai thông ký ức cái gì?” Thời Sênh ấn qua ấn lại trên màn hình.
[Ký chủ đã từng trải qua rất nhiều thế giới, ký ức rất dễ dàng bị xáo trộn, khai thông ký ức sẽ tiến hành niêm phong tất cả các ký ức của những người trước đây.]
“À, ta hiểu rồi, chính là nhanh chóng xóa sạch ký ức trong truyền thuyết.”
[Cũng có thể hiểu như vậy.]
“Không cần, ta nhanh quên lắm.”
[…] Đối với vị Ký chủ này, nó không thể dùng lý luận thông thường để xem được.
Nó hoàn toàn không thấy cô dễ quên ở chỗ nào.
Một người có thể tự xử lý bao nhiêu ký ức như vậy được sao?
Thời Sênh tiếp tục ấn vào màn hình, “Ta hỏi ngươi một chuyện nhé.”
Dường như hệ thống biết được Thời Sênh định hỏi gì nên trên màn hình trực tiếp hiển thị ra tài liệu, chặn ngang lời nói của cô.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -112000
Giá trị sinh mạng: 25
Tích phân: 12500
Cấp nhiệm vụ: F
Đánh giá nhiệm vụ: 90
Nhiệm vụ ẩn giấu: hoàn thành
Thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: tích lũy 2000 điểm
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương.”
Thời Sênh nhìn điểm nhân phẩm là con số âm, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp không gì bằng.
Đặc biệt là âm hơn 2000
Cô cũng lười chẳng thèm hỏi tại sao lại âm 2000
Mà có hỏi thì vẫn là số âm thôi.
“Ta có thể chọn vị diện được không?” Thời Sênh ấn ẩn màn mình, “Không phải Hệ thống nhà người khác đều cho chọn vị diện sao?”
[Đó là Hệ thống nhà người khác.]
[Có muốn tiến vào thế giới tiếp theo không?]
[Bắt đầu dịch chuyển…]