Chương 130HỌC SINH CÁ BIỆT (11)
“Phó Khâm, anh nói một tiếng thì chết à?” Nước bọt Thời Sênh sắp khô cả rồi mà Phó Khâm vẫn không hé răng nửa lời, cô lập tức tức giận.
Vừa mới sáng sớm đã đến hành hạ bản cô nương rồi.
Bước chân Phó Khâm khẽ dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, giữa trán xẹt qua một tia không kiên nhẫn, tay đút trong túi quần giơ đến trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh vội vàng đưa đồ ăn sáng vào trong tay hắn.
Hắn nhìn nhìn đồ ăn sáng, lúc Thời Sênh đang nhìn chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh ném xuống mặt đất: “Không thích.”
Thời Sênh: “…”
Hệ thống, mi đừng có ngăn bà đây, bà phải chém chết hắn.
Trước nay chưa từng gặp qua BOSS phản diện nào có tính cách tồi tệ thế này.
Sáng sớm phải chạy nửa thành phố để mua đồ ăn sáng, lại bị lãng phí như vậy, từ trước đến nay chưa từng có ai được cô hầu hạ như thế cả.
Mấy vệ sĩ đều cảm nhận được sát khí, vội vàng đi lên an ủi Thời Sênh: “Bắc tiểu thư, bình tĩnh, hôm nay tâm tình thiếu gia không được tốt lắm, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô, cô ngàn vạn lần đừng tức giận, bình tĩnh, phải bình tĩnh.”
Bình tĩnh.
Bình tĩnh cái rắm!
Hôm nay bà đây phải gϊếŧ chết hắn, vì dân trừ hại mới được.
“Mau đưa thiếu gia đi!”
“Bắc tiểu thư, đừng kích động.”
Thời Sênh bị người ngăn lại, Phó Khâm thì được người ta lôi đi.
“Bắc tiểu thư, cô đừng tính toán với thiếu gia, thiếu gia cậu ấy… Aizz, thiếu gia cũng không dễ dàng gì.” Vệ sĩ đứng chắn Thời Sênh vẻ mặt không biết làm sao.
“Vậy tôi thì dễ dàng lắm sao?” Có thể được bà đây hầu hạ là phúc tu mấy đời, lại còn không biết quý trọng.
Vệ sĩ vội vàng thuận theo: “Bắc tiểu thư cũng không dễ dàng gì, thế nhưng bây giờ cũng chỉ có cô mới có thể khiến cho thiếu gia ăn chút gì đó, chúng tôi cho dù là lấy cái chết ra ép thì thiếu gia cũng chẳng thèm nhìn đến.”
“Hắn muốn chết thì cứ đế cho hắn chết đi, sống làm cái gì, lãng phí không khí.”
Vệ sĩ: “…”
Nếu đã muốn thiếu gia chết như thế, cô còn ở bên cạnh thiếu gia làm cái gì?
…
Thời Sênh bị Phó Khâm làm cho tức giận không nhẹ, cả ngày đều nóng nảy bực bội, mấy lần Lâm Nhân tìm cô nói chuyện đều bị cô một từ chặn lại hoàn toàn không nói được nữa.
“Hôm nay học đến chỗ này thôi, tuần sau đến núi Thiếu Dương tiến hành hoạt động ngoài trời.” Lời của giáo viên vừa nói ra, cả lớp học đều ầm ầm lên như cái chợ vỡ.
“Lại là núi Thiếu Dương, chẳng có chút mới mẻ nào cả.”
“Thầy giáo, có thể đổi chỗ khác hay không, chúng em đã đi ba năm liền rồi, núi Thiếu Dương có bao nhiêu cái cây em đều biết hết.” Thầy giáo trừng mắt nhìn học sinh kia một cái: “Núi Thiếu Dương có bao nhiêu cây em nói thử xem, nói không đúng lần này sẽ cho em đi đếm cây.”
Bạn học kia oán hận không dám hé răng nữa.
Thầy giáo hắng hắng cuống họng: “Năm nay các em là năm ba cao trung rồi, học trưởng nên dẫn dắt mấy em học sinh năm nhất nữa, lát nữa ban cán bộ lớp đến phòng của tôi để họp. Được rồi, tan học.”
Thời Sênh dường như đang suy nghĩ điều gì, nhìn mọi người thảo luận trên lớp.
Núi Thiếu Dương, trong cốt truyện, có một sự cố phát sinh ở đây.
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười bảy: Làm cho Phó Khâm tới núi Thiếu Dương]
Thời Sênh: “…”
Đưa hắn ta đi làm cái gì? Tự sát à?
Ở chỗ đó gϊếŧ người ném xác có lẽ là không bị phát hiện đâu nhỉ?
Núi Thiếu Dương không phải là một ngọn núi mà là mấy ngọn núi nối thành một vùng.
Thế nhưng chỉ có hai ngọn núi được khai thác thôi, mấy ngọn núi phía sau vẫn chưa bị khai phá, mà ở đó có hai đỉnh núi hình thành lên khe rãnh rất sâu, đúng là một chỗ tốt để ném xác.
…
Bởi vì nhà trường tổ chức đi núi Thiếu Dương cho nên mấy ngày sau tiết học đều không nhiều, học sinh cũng có thể tự do ra vào trường học, đi mua những thứ đồ cần thiết.
Trước khi Thời Sênh đi mua đồ thì còn phải đi thu phục cái tên tính khí thất thường lạnh lùng Phó Khâm kia.
Thông qua vệ sĩ, Thời Sênh tìm được Phó Khâm mà không tốn chút sức lực nào.
Hắn ngồi bên cạnh cái hồ nhân tạo của trường học, Trường Sinh nằm bên chân hắn, cảm nhận được có người qua đây liền gầm gừ phát ra tiếng cảnh cáo trong cổ họng.
Phó Khâm sờ sờ đầu Trường Sinh, không cần nhìn cũng biết là ai đến.
Trừ cô ra, làm gì có ai biết hắn đang ở chỗ này?
Thời Sênh không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Phó Khâm: “Tuần sau cùng tôi đi đến núi Thiếu Dương.”
“Không…”
“Tôi dẫn anh đi chết.” Trước khi Phó Khâm cự tuyệt, Thời Sênh đã đánh trả trước.
Không phải là muốn chết sao? Bà đây dẫn mi đi chết.
Phó Khâm trầm mặc một lát, ánh mắt hắn luôn nhìn Thời Sênh.
Trước đây hắn cảm thấy cô gái này rất phiền phức, cứ lượn đi lượn lại trước mặt mình suốt, không cho cô lượn lờ thì cô sẽ dùng bạo lực uy hϊếp, hoàn toàn không giống con gái chút nào.
Thế nhưng mấy lần sau đó, dù hắn làm khó dễ như thế nào, cho dù cô rất tức giận cũng sẽ đạt được mục đích rồi sau đó mới rời đi.
Hắn rất hoài nghi cô là do chú Giản dùng tiền mua chuộc, nếu không vì sao mấy người chú Giản lại để mặc cho cô lượn đi lượn lại trước mặt mình như thế? Cho nên, sau đó hắn càng thêm gây khó dễ cho cô, muốn xem xem cô rốt cuộc cô vì tiền mà kiên trì được bao nhiêu lâu, thế nhưng hắn đã xem nhẹ cô gái này rồi…
Nếu như chú Giản biết được cách nghĩ của Phó Khâm nhất định là sẽ gào to kêu oan, ông ta ngàn phòng vạn phòng, thế nhưng không phòng được nội bộ có kẻ phản bội a!
“Được.” Lúc Thời Sênh đợi đến mức không kiên trì nổi nữa thì Phó Khâm mở miệng ngọc.
Lấy được đáp án rồi, Thời Sênh lập tức rời đi, cô một khắc cũng không muốn lưu lại thêm với cái người này, cô sợ mình không nhịn được mà bẻ hắn răng rắc.
Tử khí trên người hắn quá nhiều khiến cho người ta muốn bóp chết hắn.
…
Thực ra Thời Sênh không có bao nhiêu thứ cần mua, thế nhưng em gái Lâm Nhân đó lại kéo Thời Sênh đi ra cửa hàng, nói là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.
Kiểu kết hợp làm việc và nghỉ ngơi kỳ lạ kia của Thời Sênh, em gái Lâm Nhân không dám khen tặng.
“Cái này đẹp không?”
“Đẹp.”
“Cái này thì sao?”
“Đẹp.”
Lâm Nhân nhụt chí đem đống quần áo ném lên ghế sô pha: “Sao mà cậu giống hệt như ba tớ thế, cùng ba đi dạo phố, hỏi ông cái gì cũng đều nói đẹp. Bắc Chỉ, cậu là con gái đó, có thể giống con gái chút hay không?”
Thời Sênh ngẩng đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ quái, giơ tay kéo Lâm Nhân đến bên cạnh mình, tay phải ôm lấy hông cô, ta kia đặt lên cằm cô, khe khẽ cao giọng: “Cậu lớn lên xinh đẹp như thế này, mặc cái gì cũng đều đẹp hết.”
Lâm Nhân từ từ không có phản ứng.
Cô đang bị chọc ghẹo sao?
Sao lại đột nhiên cảm thấy Bắc Chỉ lớn lên có chút khí phách thế?
Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh.
Sắc mặt Lâm Nhân đột nhiên đỏ bừng, giãy ra khỏi lòng Thời Sênh, ôm lấy quần áo chân nam đá chân xiêu đi về phía tính tiền: “Cái này… chỗ này, đều lấy hết.”
Thanh toán xong rồi, sắc mặt Lâm Nhân vẫn có chút đỏ như cũ, Thời Sênh thì như chẳng có việc gì, đi sau cô, tâm tư cũng vô cùng bình thường. Lâm Nhân rất ít khi nhìn thấy cô bạn tươi tắn giao lưu với người khác thế này.
Rất nhiều lúc đều là bộ dạng lạnh nhạt hờ hững, thỉnh thoảng lộ ra biểu tình, hoặc là châm biếm hoặc là khinh bỉ, toàn thân đều mang theo gai nhọn khiến cho người ta nhìn mà khϊếp sợ.
Mình có thể nhìn thấy bộ mặt này của cô ấy, có phải là biểu đạt trong lòng cô ấy đã coi mình là bạn rồi hay không?
“Ây, còn phải mua lều bạt nữa. Tiểu Chỉ, cậu có lều không? Cái của tớ năm ngoái bị hỏng mất rồi, phải mua mới một cái khác.” Xưng hô của Lâm Nhân đã từ Bắc Chỉ biến thành Tiểu Chỉ.
“Không có.” Thời Sênh thuận miệng đáp một tiếng, ánh mắt rơi vào cửa hàng đối diện.
“Vậy chúng ta đi mua đi.” Lâm Nhân nhìn xung quanh: “Ở trước mặt, chúng ta từ bên đó đi lên… Tiểu Chỉ, cậu nhìn cái gì thế?” Lâm Nhân thuận theo tầm mắt của Thời Sênh nhìn qua, vừa hay nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc trong một cửa hàng thể thao.
Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, hỗn loạn di chuyển tầm nhìn.