Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 127: Học sinh cá biệt (8)




Chương 127HỌC SINH CÁ BIỆT (8)

Thời Sênh quay người định đi, âm thanh của Hệ thống lại vang lên.

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai: Đưa Phó Khâm đến bệnh viện]

Thời Sênh: “…”

Mi xác định là nhiệm vụ này không phải là nhất thời đưa ra chứ?

Đột nhiên có chút hối hận, sao cô lại tìm đường chết đi chọn nhiệm vụ liên hoàn này chứ?

Sản phẩm của Hệ thống, tuyệt đối có bẫy.

Hệ thống không làm gì cũng trúng đạn: Nó cũng rất vô tội mà, ai bảo cô không chọn theo kịch bản cũ chứ?



Nói thật thì từ trước đến nay, Thời Sênh chưa từng nghĩ BOSS phản diện đại nhân lại yếu đuối như thế.

Đây là là BOSS phản diện sao?

Đây là nữ chính thì có!

Thời Sênh đứng ở bên giường bệnh, chống cằm nhìn Phó Khâm.

Phó Khâm vẫn còn là bộ dạng thiếu niên, đối với lão yêu quái Thời Sênh từng nhìn qua không ít mỹ nam mà nói, chút sắc đẹp này thật sự là có chút không đáng để mắt tới.
Thế nhưng cái luồng tử khí trên người hắn…

Rất thu hút người!

Lúc Phó Khâm tỉnh lại, Thời Sênh đang đứng bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại, giọng nói trong vắt rất êm tai “… Vẫn chưa tỉnh, tôi cũng không rõ lắm. A? Không phải, tôi đi trên đường nhặt được hắn, sau đó học Lôi Phong* đưa hắn đến đây… Đừng khách khí, được rồi… bảo tôi chiếu cố? Cho tiền? Fuck…… được thôi không vấn đề gì cả, tôi nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”

*Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Là một công dân kiểu mẫu mà quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của anh.
Phó Khâm động đậy cái cổ, nỗ lực nhìn cho rõ thiếu nữ đứng bên cửa sổ.

Là thiếu nữ kỳ quái cầm thiết kiếm lúc trước.

Cô vừa xoay người, đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như đầy ánh sáng lóng lánh của sao trời, thế nhưng đáy mắt đó lại không có nửa phần sóng gợn.

Tầm nhìn giao nhau, bộ mặt vốn bình tĩnh của Thời Sênh lập tức kéo thành nụ cười kỳ lạ “Mạng của anh hình như rất đáng giá, chăm sóc một chút là đã ra cho tôi cái giá trăm vạn rồi.”

Phó gia này có rất nhiều tiền.

Phó Khâm không trả lời, tầm mắt di chuyển đến tay cô.

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn một cái, điện thoại di động cô cầm trong tay chính là của hắn, cô ném điện thoại lên trên giường, giải thích nói: “Đổ chuông rất nhiều lần, có chút phiền phức nên tôi mới nghe.”

Phó Khâm cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình liền kéo luôn vào danh sách đen, tắt máy.
Một mạch lưu loát.

Thời Sênh không nói gì, Phó Khâm cũng không nên tiếng, hắn nhắm hai mắt lại, hít thở khe khẽ.

Không khí ngưng đọng lại.

Cho đến khi một người đàn ông trung niên tự xưng là quản gia của Phó Khâm đến, mới phá vỡ cái không khí này được.

“Cám ơn cháu gái.” Người đàn ông rất khách khí cảm ơn Thời Sênh, nhìn ánh mắt cô rất kinh ngạc, giống như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh: “Đây là chi phiếu một trăm vạn.”

Thời Sênh bị nhìn tới mức không tự nhiên, nhìn tờ chi phiếu kia một cái, thật sự là đưa cô ư?

Thế giới của người có tiền bản cô nương không hiểu được.

Thời Sênh yên lặng nhận lấy tờ chi phiếu.

“Vậy tôi đi trước đây.”

“Cháu gái, đợi đã.” Người đàn ông gọi Thời Sênh lại.

Thời Sênh quay đầu nhìn ông ta.

Người đàn ông cười rất ôn hoà với Thời Sênh, lại nhìn Phó Khâm đang nằm ngay đơ trên giường bệnh một cái, hạ thấp giọng nói: “Phiền cháu gái nhỏ hãy giúp chú để ý một chút, chú đi tìm bác sĩ nói chút chuyện.”
Người đàn ông nhìn thấy Thời Sênh thần sắc có chút khác lạ, ra hiệu cho cô đi ra bên ngoài nói chuyện. “Nói thật thì thiếu gia nhà chúng tôi tính khí rất không tốt, hôm nay cháu coi chừng nó lâu như thế mà nó không phát cáu gì, chú cảm thấy rất là thần kỳ. Cho nên có thể phiền cháu đợi thêm một lúc nữa không, tiền không phải là vấn đề.”

Phó Khâm tính khí không tốt?

Hoàn toàn là không nhìn ra được.

Lúc Thời Sênh đang muốn cự tuyệt, hệ thống lại nhảy ra:

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ ba: Đồng ý với ông ta]

Khoé miệng Thời Sênh giật giật, lời nói đến miệng đều bị nuốt hết vào trong.

Người đàn ông rời đi rất lâu rồi, Thời Sênh đứng trong phòng bệnh, đi đi lại lại, cả thời gian này Phó Khâm đều nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng gì.

Điện thoại di động động của cô đột nhiên rung lên, Thời Sênh cầm lấy điện thoại đi đến bên cạnh cửa sổ nghe máy.
Lúc cô xoay người đi, Phó Khâm mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt khẽ rơi trên người cô.

“… Ừ, tiền vốn không phải là vấn đền, chỗ tôi bên này có thể cung cấp. Một lát nữa chuyển tư liệu cho tôi trước, tôi xem qua sau đó sẽ trả lời anh… Loại chuyện nhỏ này anh còn phải hỏi tôi sao, tôi mời anh về không phải là để anh cầm tiền làm bình hoa đâu.” Giọng nói của cô rất trong trẻo, mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ, thập phần ngắn gọn lưu loát.

Thời Sênh ngắt máy rồi lại cầm điện thoại lên xem giá cả thị trường cổ phiếu một lát, rồi mới xoay người nhìn về phía giường bệnh.

Phó Khâm vẫn yên tĩnh nằm trên giường như cũ.

Người đàn ông rất lâu không quay lại, Thời Sênh đợi đến mức có chút mất kiên nhẫn, đi ra cửa tìm người.

Thời Sênh đi từ trong phòng bệnh ra, khu phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện từ phòng bên truyền đến.
“Sức khoẻ của cậu ấy đã rất kém rồi, cứ thế này sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi…”

“Đúng đúng, thế nhưng thiếu gia không chịu uống thuốc, hoàn toàn cam chịu, chúng tôi cũng không có cách nào cả, cách nào cũng đều thử qua hết rồi.”

“… Mọi người vẫn phải nghĩ cách đi, theo tình hình hiện tại của cậu ấy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được thêm nửa năm nữa thôi.”

“Ngài là bác sĩ phụ trách của thiếu gia, ngài cũng không phải là chưa từng nhìn thấy bộ dạng lăn lộn của thiếu gia…”

Thời Sênh nghe một lát, cau mày lại.

Phó Khâm có bệnh hiểm nghèo?

Loại motip này không phải là tình tiết của nữ chính sao?

Một nhân vật phản diện như hắn, sao lại bố trí cho cái bệnh hiểm nghèo rối rắm này?

Thời Sênh đừng bên ngoài phòng bệnh đợi người đàn ông quay lại, ước chừng nửa tiếng sau, ông ấy mới dẫn theo mấy vệ sĩ áo đen xuất hiện.
Trước tiên là khách khí xin lỗi Thời Sênh, sau đó là lại đưa cho Thời Sênh một tấm chi phiếu.

Nói thật thì tiền xin lỗi này cũng quá thoải mái rồi.

Thế nhưng cầm lấy số tiền này lại cảm thấy có chút âm mưu, cho nên hỏi han người đàn ông kia xong Thời Sênh liền lập tức rời đi.



Thứ tư, thời gian Phó Khâm nằm viện đã được ba ngày rồi.

Lúc Thời Sênh tan học, hệ thống đột nhiên nhảy ra.

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ tư: Đưa cơm.]

Cái trò gì thế hả?

Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem?

[Đưa cơm.]

Âm thanh điện tử lạnh lùng của hệ thống rất nghe lời vang lên.

Đưa cái ông nội mi ấy!

Mấy nhiệm vụ nát trước đây bản cô nương đã nhịn rồi, những cái này bình thường cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm.

Tiếng của Hệ thống không vang lên nữa, Thời Sênh cũng không đi, cho đến buổi chiều tan học, Hệ thống lại nhắc lại một lần.
A, cô không đi thì thứ đồ chơi này sẽ luôn nhắc lại đúng không?

Cũng không khác cô nghĩ là bao, ngày thứ hai, Hệ thống lại không ngừng nhắc nhở như cũ, từ mấy tiếng, rút ngắn thành một tiếng, sau đó là nửa tiếng, cuối cùng là mấy phút lại nhắc một lần.

Buổi chiều, Thời Sênh tan học ra bên ngoài mua cơm, khí thế mạnh mẽ đánh đến bệnh viện.

Bên ngoài phòng bệnh, người đàn ông và bốn vệ sĩ áo đen đang đứng cùng nhau, thì thà thì thầm nói chuyện. “… Thiếu gia đã một ngày rưỡi không ăn cái gì rồi, cứ tiếp tục như thế này thì không được, chú Giản, chú mau mau nghĩ cách gì đi chứ?”

Quản gia Giản lắc đầu: “Tôi có thể có cách gì chứ… Bây giờ ai vào trong thì kẻ đó sẽ bị xui xẻo.”

“Cháu gái?” Mắt sắc của chú Giản nhìn thất Thời Sênh, mấy vệ sĩ liền ngừng nói chuyện, thẳng tắp đứng sang hai bên, ánh mắt không ngừng nhìn đến Thời Sênh.
“Cháu tới là để…?” Chú Giản nhìn thấy hộp cơm trong tay Thời Sênh, có chút kinh ngạc.

“Đưa cơm.” Thời Sênh có tức giận, giọng điệu nói chuyện vô cùng không tốt.

Chú Giản: “…”

Đây là đi đánh nhau chứ nào có phải là đi đưa cơm? Nói cô đến trả thù cũng không quá.

Chú Giản không dám để cho Thời Sênh vô duyên vô cớ mà đi vào, tại sao cô lại muốn đưa cơm cho thiếu gia nhà mình chứ?

“Cháu gái, tình hình của thiếu gia bây giờ có chút không ổn định, cho nên…” Uyển chuyển cự tuyệt.

“Không sao đâu, tôi không để ý.” Thời Sênh cứng rắn trả lời một câu.

Chú Giản: “…”

Cô gái này nhìn có vẻ rất thông minh, sao mà nghe lại không hiểu thế?

Thời Sênh loè ra vẻ hôm nay đến đây là để vào trong đánh nhau, mấy vệ sĩ bên cạnh đều khẩn trương hết cả lên, ào ào chắn trước cửa phòng bệnh.