Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1262: Thiếu tướng thích ngả ngớn (5)




“Đẹp sao?” Hắn cầm lấy điếu thuốc, hỏi lại một câu.

Giọng hắn hơi khàn mang theo vài phần gợi cảm.

Trên người hắn có vài phần bĩ khí, mơ hồ trộn lẫn mấy phần âm u khiến cho người ta dễ dàng bị bề ngoài của hắn hấp dẫn mà lọt vào bẫy tự lúc nào.

Thời Sênh ném trái cây trong tay xuống, đứng lên, hơi hếch cằm, “Anh định hỏi cái gì?”

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, tựa hồ rất vui vẻ, “Cô cảm thấy sao?”

Câu đầu tiên hắn hỏi “đẹp” là về chuyện đánh nhau bên kia, câu thứ hai hắn hỏi “đẹp” là hỏi về chính hắn.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Đội quân tiên phong mũi nhọn. Mục tiêu nhiệm vụ: Diệp Sâm. Nhiệm vụ: Giúp Diệp Sâm huấn luyện một đội quân đặc chủng đủ tư cách.]

Thời Sênh: “…”

Diệp Sâm thấy biểu tình của thiếu nữ đối diện từ không hề sợ hãi biến thành cổ quái.
Nhưng ngoại trừ điểm này, rốt cuộc hắn chẳng nhìn thấy cô có cảm xúc gì khác…

Một hồi lâu sau, Thời Sênh mới nói, “Anh khá xinh đẹp.”

“Tôi không cảm thấy đây là một lời khen ngợi dành cho mình.” Diệp Sâm khẽ cười, “Cô bé, lúc em nói dối luôn nghiến răng nghiến lợi thế này sao?”

Như thể muốn gϊếŧ hắn tới nơi ấy.

“Tôi không biết khen người.” Thời Sênh khôi phục lại vẻ bình thường, liếc hắn cười lạnh, “Anh là người đầu tiên, thấy vinh hạnh đi.”

Diệp Sâm nhìn Thời Sênh biến sắc mặt, cảm thấy cực kỳ thú vị.

“Đúng là tôi thấy rất vinh hạnh, cô bé đừng thích tôi là tốt nhất.” Diệp Sâm xoay người đi ra ngoài, giọng nói xuyên qua không khí oi bức, truyền vào trong tai Thời Sênh.

Ta nhổ!

Lần này Phượng Từ có thuộc tính quỷ gì thế?

Thời Sênh nhìn nữ chính đại nhân bên kia sắp làm màu thành công, lại nhìn mục tiêu nhiệm vụ cà lơ phất phơ rời đi, cuối cùng lựa chọn Diệp Sâm.
Quân khu xây dựng ở khu vực không có người, bên ngoài là một cánh đồng trồng ngô, lúc này ngô vừa đến thời kỳ thu hoạch, có thể nhìn thấy những người nông dân đang bẻ ngô trên ruộng.

Bởi vì có quân khu nên đường ở đây cũng có xe qua lại.

Diệp Sâm như không để ý tới cái đuôi theo sau mình. Hắn đi tới nhà chờ xe, cả người nhìn lười lười nhác nhác, nếu không phải hắn đi từ trong quân khu đi ra, tuyệt đối chẳng có ai nghĩ hắn là một quân nhân cả.

Thời Sênh cũng đi tới bên cạnh hắn.

Diệp Sâm liếc nhìn cô, “Cô bé, một mình ra ngoài chơi không tốt đâu.”

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, “Không phải còn có anh sao?”

Diệp Sâm nhướng mày, “Tôi? Em thấy tôi giống người tốt không?”

“Không giống.” Tên này quả thực rất đẹp, nhưng cũng rất không giống người tốt.

Tiếng xe gầm rú dần tới gần rồi đỗ xịch lại trước mặt hai người, Diệp Sâm đi về phía cửa xe, “Về đi cô bé, thời nay loạn lắm.”
Thời Sênh bước đuổi theo hắn, “Nếu anh không cho tôi đi cùng, tôi sẽ nói với ba tôi là anh trốn khỏi quân khu ra ngoài.”

Một chân Diệp Sâm đã bước lên xe, tay hắn bám vào cửa xe, nghiêng đầu, “Ba em là ai?”

“Phó tư lệnh Cốc.”

Biểu tình của Diệp Sâm hơi thay đổi, sau đó hắn quay đầu, lên xe, sau đó lại khom lưng nói, “Lên xe đi.”

Diệp Sâm đi tới hàng ghế sau cùng, chiếm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Thời Sênh đành ngồi vào ghế phía trước hắn.

Suốt hành trình, hắn chẳng nói với Thời Sênh câu nào. Trên đường ở nông thôn có rất nhiều ổ voi, ổ gà, xe xóc rất mạnh, Thời Sênh cảm thấy nó chẳng khác nào xe ngựa thời cổ đại cả.

Xe đi về huyện, nhưng Diệp Sâm lại xuống ở chỗ cách huyện hai dặm.

Thời Sênh nghĩ chắc hắn cố ý cho nên không xuống cùng hắn, ngồi trên xe nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn, cười lạnh giơ ngón giữa.
Anh ha, tự mình đi bộ tới đi!

Ông đây không thèm chơi với anh.



Xe dừng ở huyện, huyện này là nơi mà Thời Sênh đã ở lúc mới tỉnh lại.

Bởi vì có quân khu nên điều kiện kinh tế của huyện này cũng tốt hơn những nơi khác.

Thời Sênh đi dạo trên phố một vòng, hoàn toàn không thấy được sản phẩm công nghệ cao nào, thế giới này thật là không thể thưởng thức nổi.

Loại đồ dùng như máy tính hãy quên đi, cho dù có cũng chẳng có internet.

Thời Sênh đi dạo trên phố một vòng, mua một cây kem rồi ngồi bệt bên đường gặm, cuộc sống này thật là khó khăn.

Có thể cho mượn máy điều chỉnh thời gian, kéo cốt truyện lên thêm hai mươi năm, cho dù nữ chính là nhà giàu số một thế giới thì ta cũng hoàn toàn có thể đánh đổ cô ta.

[…] Ký chủ bị làm sao thế?

Nhị Cẩu Tử, đừng có chọc ta.
Giờ ta đang rất buồn bực, có thể nổ mạnh tại chỗ đấy, ngươi có tin không hả?

[…] Không chọc thì không chọc, ai thèm chứ?

Nhị Cẩu Tử ngạo kiều offline, giờ nó đã nắm lại được quyền kiểm soát Hệ thống rồi.

Gặm xong cây kem, Thời Sênh cũng miễn cưỡng tìm hiểu xong tình hình của thế giới hiện tại, cô cảm thấy nên đem đồ đi bán là nhanh nhất, chuyện làm giàu gì đó quá mệt mỏi.

Nhưng ở cái huyện nhỏ như thế này mà muốn bán đồ sao, lại nói đùa rồi.

Cho nên, vẫn phải tới thành phố lớn.

Nguyên chủ không phải chưa từng tới thành phố lớn.

Trước đây, nguyên chủ đi học ở nơi khác, năm nay vừa mới tốt nghiệp quay về, vẫn chưa tìm được công việc hợp lý. Nghe nói ông Cốc đang tìm cách đưa cô vào quân đội. Cô không tốt nghiệp từ trường quân đội, vào quân đội làm cái rắm gì…
Khoan đã!

Hình như nhiệm vụ ẩn giấu là phải giúp tên ngốc lúc nãy huấn luyện một đội quân đặc chủng thì phải.

Nhị Cẩu Tử, Diệp Sâm có quân hàm gì?

Nhìn hắn cũng chỉ hai lăm, hai sáu là cùng.

Mới tuổi đó mà đã có thể làm huấn luyện viên? Buff cũng không khủng như thế chứ!

[Hậu trường cứng.]

Thời Sênh: “…” Ta không có gì phản bác cả.

Hậu trường cứng thì ghê gớm rồi.

Thời Sênh quay lại vấn đề chính, làm sao để tới thành phố lớn đây, bay ư? Biện pháp này tốt thì tốt thật nhưng muốn bán đồ cũng không thể nhanh như thế, cô phải dỗ dành lão ba lão mẹ nhà mình, tìm cớ để đi mới được.

Thời Sênh đi lang thang không có mục tiêu trong phố, ánh mắt tùy ý đảo qua đám người đi trên đường, thời đại nào cũng có cái đặc sắc của thời đại đó.

“Ha, cô bé, đi một mình à?”
“Có muốn đi vui vẻ cùng bọn anh không?”

Bên cạnh Thời Sênh xuất hiện mấy thanh niên, mặt mũi thằng nào cũng nở nụ cười dâʍ đãиɠ, liếc nhìn ngực cô đầy vẻ xấu xa.

Thời Sênh mặc một chiếc váy liền áo, cũng may khá kín đáo, những chỗ nên kín thì đều kín mít.

Cô nhìn vào mắt một tên, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo, “Vui vẻ? Vui vẻ thế nào?”

“Ai da, tiểu mỹ nhân thật hiểu chuyện nha, tới đây, anh đưa em qua bên kia rồi nói cho em nghe.” Thanh niên chỉ vào một ngõ nhỏ.

“Đi đâu chứ, ở chỗ này vui vẻ luôn đi.” Đùa giỡn với ông ư, kiếm của ông đâu?

Tên thanh niên nghe được giọng nói âm trầm của Thời Sênh, trời đang nóng mà như lạnh xuống, hắn quét mắt nhìn xung quanh. Ở đây ít người, ai làm việc của người nấy, chẳng ai chú ý tới bên này cả.

Cô chỉ là một con bé, chẳng lẽ còn có thể lật trời được sao?
Lá gan của gã thanh niên liền lớn hơn, nháy mắt với tên bên cạnh.

Rõ ràng, mấy tên này không phải lần đầu làm chuyện như thế nên rất ăn ý với nhau. Nhưng bọn chúng còn chưa ra tay thì cô gái này đã ra tay trước.

Tên thanh niên đứng gần nhất là kẻ xui xẻo đầu tiên, hắn gào lên thảm thiết, tay túm lấy đũng quần ngồi xổm xuống.

Tuy rằng đá mệnh căn của người ta thì có vẻ hạ lưu nhưng phương pháp này lại rất có tác dụng, vì thế không cần lo có hạ lưu hay không, dùng được là được.