Đơn Minh không muốn trở về bị Đơn lão gia lột da, hắn thà để chính mình cũng bị bắt còn hơn.
Nhưng nếu đánh nhau thì phải làm sao?
Đơn Minh nói với họ, nếu Xích Diệu dám phát binh thì sẽ gϊếŧ con tin.
Nghe lý do này xong, nhóm ám vệ mới tỏ vẻ, tướng quân Xích Diệu chơi vui thật, hố cha không nương tay chút nào.
Đơn Minh cứ thế mà mặt dày mày dạn ở lại Bắc Lương.
Quan hệ giữa Thời Sênh và Kỳ Uyên có phần tiến triển hơn. Kỳ Uyên không bài xích cô như trước, nhưng cũng không chủ động làm gì. Lần nào cũng là Thời Sênh mạnh mẽ phi lễ, cuối cùng làm Kỳ Uyên tức điên lên.
Nhưng hôm sau hắn sẽ lại xuất hiện, sau đó lặp đi lặp lại y như ngày hôm trước.
…
Khi Liễu Tử Yên và Sở Lạc về tới kinh thành thì Tư Mã đại nhân đã đăng cơ rồi.
“Mới đi có mấy tháng… mà đã biến hóa lớn như thế.” Liễu Tử Yên nhìn niên hiệu trên cửa thành, cảm thán buông một câu.
Vẻ mặt của Sở Lạc rất kém, dẫn người vào thành.
Bên trong thành rất bình thường, hoàn toàn không có biểu hiện đã từng trải qua đại náo động. Sở Lạc đi thẳng về Vương phủ của mình.
Liễu Tử Yên đuổi theo Sở Lạc, “Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao?”
Sở Lạc trầm ngâm một chút, “Lặng yên xem tình hình.”
Tân hoàng không bãi miễn thân phận Vương gia của hắn, dù đã thay đổi triều đại nhưng hắn vẫn là Lạc Vương.
“Lúc trước ta muốn lật đổ Tư Mã gia, ai ngờ…” Liễu Tử Yên nhìn về phía Hoàng thành, ánh mắt phức tạp.
Tư Mã gia không những không đổ mà còn lên nắm Hoàng quyền.
Hoàng đế tiền nhiệm sớm đã có ý thu thập Tư Mã gia. Lúc trước chỉ một chút xíu nữa thôi là đã có thể giệt trừ toàn bộ gia tộc này rồi.
Nếu không phải người kia xuyên không ngáng trở tất cả, hiện tại thế cục có lẽ đã khác.
…
Thời Sênh gặp được Sở Lạc ở trong cung mới biết hắn đã quay về.
Hai bên gặp nhau ở bậc thang đi lên điện Kim Loan.
Sở Lạc đứng ở dưới, Thời Sênh đứng bên trên, hắn ngửa đầu nhìn thiếu niên, đáy lòng dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, “Dung Vương thật có bản lĩnh.”
Thời Sênh cười híp mắt, “Giống nhau, giống nhau.”
Hoàn toàn không có ý gì gọi là khiêm tốn cả.
Thời Sênh nói như vậy làm Sở Lạc chẳng còn muốn nói thêm gì nữa, hắn hừ lạnh một tiếng rồi bước lên bậc thang, theo thái giám vào trong điện Kim Loan.
“Lạc Vương cần phải bảo trọng thân thể đó.”
Giọng của Thời Sênh từ sau bay tới, thân thể Sở Lạc hơi ngưng lại, quay đầu nhìn Thời Sênh với ánh mắt phức tạp.
Đối diện với hắn, thiếu niên ấy vẫn bày ra bộ dáng nhàn nhã.
Giống như câu vừa rồi chỉ là tùy tiện mà nói ra vậy.
Trong lòng Sở Lạc nghĩ ngợi lung tung, thật lâu sau mới nghẹn ra mấy chữ, “Đa tạ Dung Vương đã quan tâm.”
Thời Sênh nhìn Sở Lạc đi vào trong điện Kim Loan.
Cô vẫn nên tìm cơ hội chọc chết nam chính thì hơn, nếu không với vòng sáng của nam chính, chỉ sợ mình lại trở thành vật hy sinh đầu tiên.
Kiên quyết không chịu thua!
Làm vật hy sinh thì cũng phải có lý tưởng.
Thời Sênh không ở cung Hoa Thanh nữa mà dọn về phủ đệ của mình. Cô còn chưa vào cửa, ám vệ đã chạy tới từ phía một con phố khác.
Không đợi Thời Sênh hỏi, ám vệ Giáp đã bùm bùm nói một tràng, “Điện hạ, đã xảy ra chuyện, Kỳ công tử ở trên đường nhất định muốn chém người, chúng tôi không ngăn cản được.”
Thời Sênh: “…”
Trên đường muốn chém người là cái bệnh gì?
Thời Sênh phất tay, “Đi, xem tên ngốc kia lại muốn giở trò gì.”
Đến nơi mà ám vệ Giáp nói, chỉ thấy ba vòng trong ba vòng ngoài toàn người là người.
“Dung Vương tới, mau tránh ra, mau tránh ra, đằng trước, tránh ra…” Ám vệ Giáp thét lên, người đằng trước liền chủ động nhường ra một đường.
Một đám thiếu nữ liền hưng phấn lên.
“Dung Vương… Trời ạ, là Dung Vương.”
“A! Dung Vương ở đâu…”
Trong tầm mắt ngưỡng mộ của đám thiếu nữ, Thời Sênh tiến vào trong.
Giữa vòng vây, Đơn Minh quỳ trên mặt đất, sắc mặt Kỳ Uyên nhìn hắn đầy âm trầm. Đoàn ám vệ chắn giữa hai người, không khí có vẻ cổ quái.”
“Bà cô, cứu mạng!” Đơn Minh nhìn thấy Thời Sênh thì như nhìn thấy cứu tinh, cũng không quan tâm tới Kỳ Uyên nữa, trực tiếp chạy tới bên cạnh Thời Sênh. Nhưng sau đó phát hiện bản thân lỡ mồm, hắn vội vàng lớn tiếng che giấu: “Dung Vương Điện hạ, ngài mà không tới có lẽ ta phải đi gặp liệt tổ liệt tông mất.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Ngươi lại làm gì rồi?”
“Ta cũng có làm gì đâu, ta chỉ nói với Bệ hạ hai câu, ngài ấy… đột nhiên nói muốn chém ta. Ngài cũng biết đấy, Bệ hạ phát giận có cần lý do đâu, cũng chẳng quan tâm ở chỗ nào.”
Đơn Minh hạ giọng nói mấy lời này, sợ Kỳ Uyên ở bên kia nghe thấy.
Nếu ở Xích Diệu, chắc chắn hắn đã bị lôi xuống chém đầu từ lâu rồi.
Bệ hạ thật đáng sợ.
Kỳ Uyên đúng là nổi giận chẳng quan tâm hoàn cảnh, địa điểm, nói trở mặt là trở mặt, còn nhanh hơn cả lật sách.
Thời Sênh đi tới bên cạnh Kỳ Uyên, rất tự nhiên nắm lấy tay hắn. Kỳ Uyên hơi rụt lại, sau đó lại cầm lấy tay cô, giọng nói tràn đầy sát khí lạnh thấu xương, “Giúp Trẫm chém hắn.”
Thời Sênh chỉ hai tên ám vệ, “Các ngươi, mau kéo hắn ra chém đi.”
Công bằng, chính nghĩa gì cũng không thể quan trọng bằng nàng dâu được.
Đơn Minh trợn mắt há hốc mồm, muốn làm gì thế? Sao hắn vẫn bị chém chứ?
Hắn không muốn bị chém có được không?
Dung Vương, ngài đang trợ Trụ vi ngược* đấy.
* Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Nhóm ám vệ đã sớm nhìn Đơn Minh không vừa mắt, lúc này đều gian xảo vây lấy hắn, “Đắc tội Đơn tướng quân rồi.”
“Người đâu, mau tới, hộ giá!” Đơn Minh nhổm dậy từ mặt đất, nhanh chóng lẩn vào triong đám người làm cho cả đám đông gà bay chó sủa.
Nhóm ám vệ đuổi theo Đơn Minh, đám người vây xem vẫn chưa tản đi.
Nhìn hai người đàn ông tay trong tay, đáng lẽ phải là một cảm giác rất quái dị, nhưng nếu là hai nam nhân giá trị sắc đẹp hơn người nắm tay nhau thì lại là chuyện khác.
Cho nên nói, giá trị sắc đẹp đều quyết định hết thảy.
Đây là thế giới bị giá trị của nhan sắc chi phối mà.
“Dung Vương thật lợi hại, ngay cả Hoàng đế Xích Diệu cũng bị thu làm nam sủng. Không biết Dung Vương phủ còn thiếu người không, ta nguyện ý tới làm người bưng trà rót nước?”
“Nam sủng cái gì chứ? Dung Vương nói, Kỳ công tử sau này sẽ là Chính phi của Dung Vương phủ.”
“Nói khi nào?” Bầy thiếu nữ ngơ ngác.
“Lần trước khi Kỳ công tử bị người ta tỏ tình ấy, hu hu hu, đáng tiếc ta không phải là nam nhi.”
Hiện tại, trong Hoàng thành, từ trên xuống dưới, có ai mà không biết người Thời Sênh sủng ái nhất chính là Hoàng đế Xích Diệu.
Có ủng hộ thì tất nhiên cũng có phản đối.
“Thói đời ngày sau, đúng là người nào cũng có thể có.”
“Hai người đàn ông ở trên phố mà lôi lôi kéo kéo, còn ra cái thể thống gì, thật mất mặt.”
“Blablabla…”
Thời Sênh không để ý tới những người đó. Trên thế giới này có trăm vạn kiểu người, cô có thể lấp được miệng một người, sao có thể bịt miệng được cả thiên hạ chứ?
Bọn họ nói nhiều một câu cũng chẳng làm cô mất đi miếng thịt nào. Cuối cùng chẳng phải họ vẫn phải nhìn sắc mặt cô mà sống đó sao?
Thời Sênh dẫn Kỳ Uyên ra khỏi vòng vây, đi tới trà lâu bên cạnh.
Thời Sênh không buông tay hắn ra, dẫn hắn lên lầu, vừa đi vừa nói, “Sao ngài ra ngoài mà vẫn mặc thế kia?”
Kỳ Uyên hừ lạnh, “Trẫm không mặc long bào thì mặc cái gì chứ?”
Thời Sênh ghé sát vào hắn, cười xấu xa, “Ngài có thể không mặc gì.”
Kỳ Uyên đã bị thả thính thành thói quen nên lập tức hiểu ý tứ trong câu nói của cô, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.