Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1240: Vương gia có tin mừng (21)




Một đường đi không ngừng, Kỳ Uyên đã bị xóc tới tối tăm mặt mũi.

Lúc nhìn thấy Hoàng thành Bắc Lương, Kỳ Uyên liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới rồi.

“Điện hạ, cấm thành.” Ám vệ Ất đi trước tìm hiểu rồi trở về bẩm báo.

Thời Sênh dựa vào cửa sổ xe, tầm mắt nhìn thoáng qua phía cửa thành, “Tình huống trong thành thế nào?”

“Tạm thời không biết, phải liên hệ mới biết được.” Giọng ám vệ Ất ngưng trọng, cấm thành không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn trong thành đã xảy ra đại sự gì.

“Ngươi đi liên hệ.”

Ám vệ Ất gật đầu rồi đi, nhưng những người mà hắn có thể liên hệ đều không hề đáp lại.

Cuối cùng, phải vận dụng một phương thức liên hệ không thường dùng mới nhận được tin tức.

Ám vệ Ất run rẩy trở về, gian nan bẩm báo, “Điện hạ… Tư Mã gia… Buổi trưa xử trảm.”
Buổi trưa, từ giờ tới lúc đó không còn bao nhiêu thời gian…

“Tình cảnh của Dung Vương hình như không ổn lắm.” Kỳ Uyên ngồi ở đằng sau, ung dung nhìn Thời Sênh, “Không bằng thả Trẫm về, có lẽ Trẫm sẽ giúp ngươi báo thù.”

Thời Sênh không thèm để ý tới Kỳ Uyên, nhảy xuống xe ngựa, phân phó những kẻ khác, “Bảo vệ hắn, đi theo ta.”

“Điện hạ? Ngài muốn làm gì?”

Thời Sênh nhìn trời, giọng sâu kín, “Bắc Lương lần này, đổi chủ.”

Hoàng đế bất nhân trước, vậy đừng trách cô không khách khí.

Cả đám ám vệ đều trừng mắt nhìn Thời Sênh, sao lại có cảm giác Điện hạ nói Bắc Lương đổi chủ nhẹ tênh như thế?

“Điện hạ…” Ám vệ Giáp tiến lên khuyên bảo, “Hiện tại chúng ta không thể vào thành, ở trong không chừng đã bố trí thiên la địa võng.”

“Vậy thì sao chứ?” Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, “Các ngươi muốn đi thì giờ có thể đi, không đi thì vào cùng ta, có khi còn được làm khai quốc công thần.”
Ám vệ Giáp: “…” Chỉ cần không chết là tốt rồi.

Bọn họ có ngần này người, đến cướp pháp trường còn chẳng xong.

Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Thời Sênh. Thời Sênh muốn đi vào, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể đi theo mà thôi.

“Thủ vệ bên cửa Bắc chắc không nghiêm ngặt như bên này, chúng ta có thể xông vào từ bên đó…”

Ám vệ Giáp còn chưa nói xong, ám vệ Ất đột nhiên la lên.

“Điện hạ!”

Chỉ thấy Thời Sênh xông về phía cổng thành, không hề có ý định che giấu gì.

“Rầm rầm!”

Cửa thành cao lớn phía xa đổ rầm xuống, người bên trong sợ hãi hét ầm lên, tất cả lâm vào hỗn loạn.

Mọi người trơ mắt nhìn Thời Sênh nghênh ngang vào thành.

Thời Sênh rút kiếm kiếm từ trên cửa thành ra, nhìn về phía đám người đang tụ lại.

Trong đó có một người cưỡi ngựa, hẳn là tướng quân, hắn gầm lên một tiếng, “Dung Vương, ngươi muốn tạo phản sao?”
Ánh mắt sắc bén đảo qua người Thời Sênh, sao Dung Vương lại trở về vào lúc này?

“Không muốn tạo phản.” Cô không có việc gì, tạo phản làm gì?

“Vậy hiện tại ngươi muốn gì?” Cửa thành bị phá một cách không báo trước, trong lòng gã tướng quân tràn đầy tức giận.

Thời Sênh nghiêng đầu, “Nhìn cổng thành ngứa mắt nên hủy. Bản vương hủy cổng thành, ngươi có ý kiến gì à?”

Sắc mặt gã tướng quân xanh mét, đây là cửa vào Hoàng thành, đại biểu cho cả Bắc Lương, phá cửa chính là tạo phản chứ còn gì nữa.

“Bắt Dung Vương lại.” Tướng quân phất tay ra lệnh.

Bên trên đã nói, người của Tư Mã gia không được tha cho bất kỳ ai.

Dung vương này tất nhiên cũng là người của Tư Mã gia rồi.

“Chỉ bằng ngươi ư?” Thời Sênh kiêu ngạo cười một tiếng, vung kiếm trong tay lên.
Tiếng kêu rên vang từng trận, Kỳ Uyên và hai ám vệ đứng ngoài cửa thành nhìn cảnh tượng bên trong, đáy lòng chấn động không nói nên lời.

Thiên hạ này có lẽ chẳng có ai kiêu ngạo dám lấy lực lượng của bản thân đối kháng lại người của cả một tòa thành cả.

Ám vệ chỉ bảo vệ Kỳ Uyên, nói là bảo vệ còn không bằng nói là trông chừng không cho hắn chạy.

Bọn họ giẫm lên mặt đất đầy máu tươi, một đường tiến lên trước.

Chém gϊếŧ ở cổng thành đã kinh động tới người ở pháp trường. Lúc này, trên pháp trường chỉ còn lại người của triều đình, bá tánh đã chạy từ lâu rồi.

Bọn họ tưởng rằng Thời Sênh sẽ tới pháp trường, nhưng âm thanh chỉ vang lên ở con phố bên cạnh pháp trường, không hề tiến về phía này.

Có người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, “Dung Vương… Dung Vương đi về phía Hoàng cung.”
Tư Mã đại nhân đang quỳ gối trên pháp trường, một đầu tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm mặt đất. Nghe thấy Thời Sênh đã đi về phía Hoàng cung, gương mặt vốn không có biểu tình gì của ông lại xuất hiện vẻ dao động.

Nam nhân quỳ gối bên cạnh Tư Mã đại nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Cha, Điện hạ định làm gì? Chúng ta vất vả lắm mới đưa nó ra ngoài được, nó còn về làm gì chứ?”

Tư Mã đại nhân mấp máy cánh môi khô nứt, không nói được một lời.

“Đúng là làm bậy! Vì nó, toàn gia chúng ta phải chôn cùng. Nó thì tốt rồi, tự nhiên lại chạy về tìm cái chết.” Giọng nói của người đàn ông tràn đầy bi phẫn, những người đằng sau nghe thấy cũng ào ào rơi lệ.

“Bệ hạ đã sớm muốn động vào Tư Mã gia. Dù không có chuyện của Điện hạ thì sớm hay muộn chúng ta cũng bị đẩy tới bước này thôi. Tướng công, chàng đừng oán Điện hạ.” Người phụ nữ bên cạnh nam nhân đó nức nở nói.
“Ai oán nó chứ?” Người đàn ông hét lên, hai mắt đỏ sọng, “Năm đó, tiểu muội muốn vào cung ta đã không đồng ý rồi, tiểu muội cứ kiên quyết, giờ thì rơi vào kết cục gì chứ? Nhà tan cửa nát, chút huyết mạch cuối cùng cũng không giữ được nữa.”

Biểu tình của người phụ nữ kia rất hối hận, từ trước tới nay tướng công yêu thương Dung Vương, sao lại oán hắn được chứ.

“Được rồi, ai có mệnh đấy.” Tư Mã đại nhân vẫn luôn im lặng nói, giọng đầy tang thương, “Những gì cần làm chúng ta đều đã làm hết rồi, chờ đi.”

Sống hay chết sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.

Tư Mã đại nhân mở miệng, những người khác không dám nói gì nữa.

Quan trông pháp trường không biết phải làm gì bây giờ, từ phía Hoàng cung thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng chém gϊếŧ làm cho người nghe kinh hãi tận tâm can, da đầu tê dại.
Cũng không biết qua bao lâu, đã qua buổi trưa, mặt trời đã ngả về Tây, toàn bộ Hoàng thành như lâm vào tĩnh mịch.

Tiếng vó ngựa phá tan yên tĩnh dần tới gần.

“Thánh chỉ đến…”

Người ở pháp trường lập tức quỳ xuống tiếp chỉ.

Người tới mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc, “… Truyền Tư Mã đại nhân lập tức vào cung yết kiến, những người còn lại về Tư Mã gia chờ lệnh.”

Đừng nói là quan lại canh pháp trường kinh ngạc, ngay cả đại gia tộc Tư Mã cũng ngẩn ra.

Đây là vô tội phóng thích sao?

“Cha?”

Tư Mã đại nhân lắc đầu, ông cũng không biết tại sao lại thế.

“Các ngươi về trước đi, ta vào cung xem xem.” Là phúc hay họa thì cứ vào xem là biết.

Tư Mã đại nhân theo người tiến cung. Trong Hoàng cung gần như không nhìn thấy một người nào, tiến vào điện Kim Loan chỉ thấy thái giám và cung nữ quỳ hết ở đó. Có lẽ toàn bộ nô tài trong Hoàng cung đều tập trung hết ở nơi này.
Mà những Cấm vệ quân kẻ nằm kẻ quỳ, biểu tình ai nấy đều uể oải như bị cái gì đó đả kích vậy.

“Tư Mã đại nhân đến…”

Tư Mã đại nhân đi xuyên qua đám nô tài, bước lên bậc thang của điện Kim Loan.

Con đường này ông gần như phải đi qua mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ lại cảm thấy từng bậc thang xa xôi đến vậy.

“Tư Mã đại nhân đến…”