Kỳ Uyên đẩy Thời Sênh ra, từ trên xe ngựa nhảy xuống. Hắn cho rằng người đằng sau sẽ kéo hắn lại, nhưng không, tên đó chỉ ngồi bên ngoài xe ngựa nhìn hắn bước đi.
Bên ngoài thật sự rất lạnh, trên người hắn mặc quần áo không dày, gió lạnh lùa vào cổ, thân thể chỉ trong nháy mắt đã lạnh buốt từ trên xuống dưới.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Kỳ Uyên cũng không biết mình đi bao lâu, cả người đều đông cứng, nhưng xung quanh hoang tàn vắng vẻ, căn bản không biết mình đang ở nơi nào.
“Bệ hạ.” Một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, giọng nói cung kính, “Điện hạ nói, nếu ngài mệt thì lúc nào cũng có thể quay về.”
“Hắn tưởng bở.” Dù tên đó có mục đích gì thì hắn cũng sẽ không quay về. Hắn phải đi về phái binh đi diệt Bắc Lương!
Người kia cũng không nhiều lời, xoay người liền đi mất.
Kỳ Uyên nhìn về phía đó, trên mặt đất có một cái áo choàng và ít đồ ăn. Sắc mặt Kỳ Uyên tối tăm, không thèm động vào mấy thứ kia, tiếp tục đi về phía trước.
Ám vệ đi theo sau lưng Kỳ Uyên vẻ mặt ngơ ngác.
Từ lúc đi theo Điện hạ, thế giới của bọn họ như được mở ra một cánh cửa mới.
Ám vệ Giáp hỏi, “Ngươi nói xem, Điện hạ bắt trói Hoàng đế Xích Diệu để làm gì?” Đây là Hoàng đế của Xích Diệu, Điện hạ nói trói liền trói, còn thật sự mang người về Bắc Lương nữa chứ.
“Bắt giặc bắt vua trước?” Ám vệ Ất suy đoán.
Bắt cóc Hoàng đế Xích Diệu trước, Xích Diệu sẽ bị loạn, không có thời gian lăn lộn Bắc Lương nữa. Ừm, đầu óc của Điện hạ đúng là rất thông minh.
Ám vệ Giáp phản bác ám vệ Ất, “Thái độ của Điện hạ với ngài ấy đâu có giống như với tù binh.”
Ám vệ Ất cũng ngẩn ra, “Vậy Điện hạ muốn làm gì chứ?”
Ám vệ Giáp ngơ ngẩn hồi lâu rồi cũng lắc đầu, làm sao mà hắn biết được.
Dù sao gần đây bọn họ cứ ngay ngây ngốc như thế, nghĩ cũng không ra nên chẳng buồn nghĩ nữa, cứ chuyên tâm đi theo người phía trước thôi.
“Aizz… Sao ngài ấy ngừng lại rồi?”
“Đi lên nhìn xem?”
Hai ám vệ chần chừ một chút nhưng vẫn không tiến lên. Kỳ Uyên chỉ ngừng trong chốc lát rồi tiếp tục tiến lên trước, nhưng thân hình hắn đã hơi lắc lư, dường như chân không đứng vững nữa.
“Không phải là tê chân rồi chứ? Mau báo cho Điện hạ…” Ám vệ Giáp đẩy ám vệ Ất một chút.
Thời Sênh vội vàng đánh xe ngựa đuổi theo Kỳ Uyên.
Thời Sênh giao xe ngựa cho ám vệ, nhảy xuống, đi tới bên người hắn, “Lên xe đi.”
Kỳ Uyên không để ý tới cô, trầm mặt tiếp tục tiến lên phía trước.
“Ngài tức giận với ta cũng chẳng sao, nhưng ngài không được tức giận với chân của mình, nếu để lại bệnh căn thì sau này đi lại sẽ rất xấu xí đấy biết không?”
“Cút!”
Mặt Thời Sênh tối sầm, chuyển thân một cái đã chắn trước mặt Kỳ Uyên. Sát khí trong mắt Kỳ Uyên mênh mông, không khí cũng như đọng lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi còn có thể gϊếŧ ta chắc? Mẹ cái đồ ngu si đần độn này, nếu không phải ngươi…” Thời Sênh dừng lại, hít sâu một hơi, cúi người bế ngang Kỳ Uyên lên, đi về phía xe ngựa.
Sát khí trong mắt Kỳ Uyên lập tức loạn lên như bị người ta quấy rầy mà tan rã vậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Thời Sênh, “Ngươi buông ta ra.”
Đột nhiên bị một gã đàn ông ôm kiểu công chúa, Kỳ Uyên thực sự rất tức giận, ánh mắt phỏng chừng như muốn chém Thời Sênh vô số lần.
Thời Sênh làm lơ ánh mắt của hắn đi, ấn cái tay đang lộn xộn của hắn xuống rồi ném vào trong xe ngựa, thần tình lạnh lùng, “Này thì buông.”
Kỳ Uyên rơi tới choáng váng, chờ hắn ngồi dậy được thì Thời Sênh đã lên xe.
Xe ngựa liền động tới lảo đảo, lắc lư.
Trong xe rất ấm áp, cũng không biết bỏ gì mà hàn khí trong cơ thể dần dần lui đi, hắn dần thấy ấm áp trở lại.
Thời Sênh nhìn hắn, hắn nhìn Thời Sênh, hai người không ai nói gì.
Thật lâu sau, Thời Sênh mới động đầy, ngồi xổm xuống sàn xe, xốc vạt áo của hắn lên, cởi giày ra.
Kỳ Uyên muốn rút chân về, nhưng sức của cô rất lớn, hắn không thắng được.
Hắn đành thỏa hiệp, “Dung Vương, nếu không ngươi ra điều kiện đi?”
Thời Sênh nhíu mày nhìn chân hắn, mắt cá chân đã sưng vù lên, lại còn bị đông lạnh, màu tím lẫn xanh lẫn lộn với nhau.
Nghe thấy Kỳ Uyên nói vậy, cô hơi ngẩng đầu, “Hiện tại ngươi đã ở trong tay Bản vương rồi, vì sao Bản vương phải nói điều kiện chứ?”
Ngu ngốc!
Đầu óc bị đông lạnh tới ngu luôn rồi sao?
Kỳ Uyên: “…” Nothing to say.
Thời Sênh lấy thuốc từ chỗ Hệ thống rồi bôi cho hắn, dược tính có vẻ mạnh nên thân mình Kỳ Uyên hơi rụt lại.
Thời Sênh nhẹ nhàng nói, “Nhịn một chút, sẽ nhanh thôi.”
Cũng chẳng băng bó gì, cô cởi tiếp giày bên kia ra, bên trong xe ngựa rất ấm, cởi ra cũng không thấy lạnh.
Kỳ Uyên rụt chân về, dùng vạt áo che lại, “Trên người Trẫm có gì mà Dung Vương muốn ư?”
Không biết mục đích của người này là gì nữa, trong lòng Kỳ Uyên thực bực bội.
“Muốn gì ư?” Thời Sênh nhìn hắn như nhìn kẻ đần độn, “Trước đó không phải Bản vương đã nói rồi sao, chính là vì ngài, không có mục đích gì khác.”
Kỳ Uyên buột miệng thốt lên, “Ngươi thích đàn ông?”
Thời Sênh cổ quái nhìn hắn một cái, không trả lời.
Kỳ Uyên lại nói tiếp một câu, giọng lạnh lùng nhưng hoàn toàn không có ý gì khác, “Sở thích của Dung Vương thật đặc biệt.”
Thời Sênh không để ý tới hắn, lấy ra một cuốn sách bắt đầu đọc.
Kỳ Uyên ngồi bên cạnh, bên tai là tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất, thân mình đong đưa theo xe.
Kỳ Uyên cũng không phải người nói nhiều. Thời Sênh không nói, hắn cũng chỉ có thể lạnh lùng trầm mặt ngồi đó.
“Ục ục…”
Trong xe ngựa vang lên âm thanh đáng xấu hổ.
Thời Sênh rời ánh mắt khỏi sách, chuyển qua trên người Kỳ Uyên, “Đói bụng?”
Có lẽ vừa rồi quá tức giận nên Kỳ Uyên chẳng có cảm giác gì. Giờ đã an tĩnh lại, hắn nghĩ mình sắp đói tới kiệt sức rồi, hắn không biết bao lâu rồi mình không ăn cơm nữa.
Nhưng vừa nhìn thấy người ở đối diện, Kỳ Uyên liền không nhịn được mà mạnh miệng, “Không đói.”
“A…” Thời Sênh gục đầu xuống, tiếp tục đọc sách.
Kỳ Uyên: “…”
“Ục ục…” Kỳ Uyên xấu hổ che lại bụng.
Thời Sênh làm như không nghe thấy, an tĩnh lật từng trang sách, sau khi đọc hai trang, đột nhiên lại lên tiếng, “Dừng xe.”
Thời Sênh buông sách xuống, “Đừng chạy, Bản vương không có nhiều thời gian đi theo ngài đâu.”
Kỳ Uyên cũng không tính chạy, chân hắn căn bản chẳng đi nổi nữa.
Chờ Thời Sênh xuống xe rồi, Kỳ Uyên nhìn mấy quyển sách cô đặt ở bên cạnh, vươn tay cầm lên.
Hai quyển trên rất đứng đắn, là sử ký.
Nhưng mà hai quyển sau.
Nhìn bìa cũng biết không phải sách đứng đắn gì rồi. Kỳ Uyên ném sách về, dựa vào sau lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn nên ngẫm lại xem phải làm gì để quay về.
Người bên phía Xích Diệu thì đừng có hy vọng gì nữa, những kẻ đó chỉ ước hắn đừng bao giờ quay về, nhưng sao hắn có thể cho bọn họ được như ý nguyện chứ.
“Điện hạ…”
Một tiếng kêu to vang lên kéo Kỳ Uyên ra khỏi suy nghĩ, hắn mở mắt, xốc màn che nhìn ra ngoài.
Bên cạnh xe ngựa có một ám vệ đang đứng, nhìn về phía rừng sâu với vẻ nôn nóng.
Bên kia truyền tới âm thanh đánh nhau khá mơ hồ.
Một bóng người từ bên cạnh xẹt qua, “Ngươi trông Bệ hạ, ta đi giúp Điện hạ.”
Nhưng hắn vừa lao ra, mấy ám vệ bên kia đã quay về, “Điện hạ bảo chúng ta đưa Bệ hạ đi trước.”
“Nhưng mà Điện hạ…”
Ám vệ kia phất tay, “Lui.”
Kỳ Uyên buông màn xe, trong con ngươi lạnh nhạt hiện lên một chút ánh sáng kỳ dị. Hắn lại rũ mắt xuống, lông mi dài ngăn trở cảm xúc bên trong lộ ra.