Chương 117ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (31)
Nghe Thích Minh Tuyết nói vậy, đám người kia lập tức sôi trào.
Nếu bọn họ có thể bắt được vua xác sống kia, có phải bọn họ cũng có thể xưng vương xưng bá ở thế giới này không?
Thích Minh Tuyết cười lạnh nhìn đám đông đang kích động thảo luận. Bọn họ cũng không nghĩ bên cạnh Cố Nam có nhiều xác sống cao cấp như thế, muốn bắt một vua xác sống ở bên cạnh cô đi thật sự là người si nói mộng.
Nhưng những người này có có thể coi như là yểm trợ rất tốt cho cô ta.
Cô ta muốn gϊếŧ Cố Nam.
Vô số người vốn không còn hi vọng gì vào ngày mai, nghe lão đại khuyên bảo đã hăng hái gia nhập đi bắt vua xác sống.
Hơn một ngàn người lập tức đua nhau từ trong căn cứ ra ngoài.
“Các anh đi đâu?” Người giữ cổng hỏi cho hết phận sự.
“Chúng tôi ra bên ngoài thu thập vật tư.” Đây là câu trả lời mà bọn họ đã thống nhất từ sáng sớm.
Quả nhiên, người kia không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi nhân số sau đó liền để họ đi.
Mới ra khỏi căn cứ liền gặp Tống Thập mang theo người mang vật tư quay về.
Đây không phải lần đầu Thích Minh Tuyết gặp Tống Thập, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta tránh không muốn gặp hắn.
Ngay từ đầu, Tống Thập suýt không nhận ra Thích Minh Tuyết. Cô ta thay đổi quá nhiều, xinh đẹp hơn trước kia, ăn mặc lố lăng hơn trước kia, nhìn từ xa chỉ thấy đó là một vưu vật.
Hắn luôn nghe nói bên cạnh lão đại có một người phụ nữ rất xinh đẹp, không ngờ lại là cô ta.
“Tống đại ca, sao thế, bạn của anh à?” Một nữ sinh đáng yêu bên cạnh Tống Thập tò mò hỏi.
Tống Thập quay đầu lại, hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Không, chỉ là giống một người bạn trước kia của anh.”
Cô gái “À” một tiếng rồi lại quay đầu cười khanh khách: “Tống đại ca, hôm nay em và anh có thể cùng nhau…”
Thích Minh Tuyết không nghe thấy câu kế tiếp, cô ta mang theo vẻ mặt không biểu tình đi lướt qua hai người họ, trong lòng ghen ghét tới phát cuồng.
Trước này Tống Thập chưa từng nói chuyện ôn hòa như thế với cô ta bao giờ.
Nhưng sau đó cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, hiện tại cô ta chỉ muốn báo thù Cố Nam, chờ cô ta đứng ở nơi cao nhất rồi, loại đàn ông nào mà chẳng có, cần gì phải để ý tới một tên Tống Thập.
Tống Thập nhìn đám người kia, cảm thấy có chút quái dị, đi tới bên cạnh bảo vệ hỏi một câu.
“Bọn họ đi đâu thế?”
“Nói là ra ngoài thu thập vật tư.”
Tống Thập nhìn bộ dáng những người đó rõ ràng không giống đi tìm vật tư, ai nấy đều hăng hái như gà chọi vậy.
Phía tây này vốn là nơi cằn cỗi, lại bị đám xác sống của Cố Nam xây tường thành ngăn cách, không cho bọn họ tiến vào phạm vi đế quốc, vì thế nơi có thể thu thập vật tư rất có hạn.
Mỗi lần đi ra ngoài ai nấy đều mặt ủ mày ê, có chỗ nào giống bọn họ chứ?
Tống Thập quay về căn cứ hỏi mới biết hóa ra bọn họ muốn đi bắt vua xác sống.
Trước đó, Lộ lão đại vì mời chào cao thủ nên đã nói chuyện này với không ít người, người bên cạnh Tống Thập cũng được mời chào nên mới biết.
“Lão đại, không phải bọn họ đang đi tìm chết à? Bên cạnh Cố Nam có bao nhiêu xác sống cao cấp chứ, vua xác sống kia có thể bắt dễ vậy sao?”
“Bọn họ muốn đi tìm chết, chúng ta cũng không ngăn được. Các cậu chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa chúng ta rời khỏi đây.” Tống Thập nghĩ ngợi xong mới mở miệng.
“Vì sao vậy lão đại, giờ chúng ta có thể đi đâu được chứ?” Hiện tại nơi mà con người có thể ở cũng chỉ có nơi này.
Tống Thập đáp: “Chúng ta đi tìm Cố Nam.”
“A, nhưng trước đây chúng ta xin hàng mà cô ta có nhận đâu…”
“Tuy rằng cô ta không đuổi tận gϊếŧ tuyệt con người…” Thần sắc Tống Thập ngưng trọng. “Nhưng lần này bọn họ đi khiêu khích cô ta, sợ là nơi này cũng sẽ không giữ được.”
Tống Thập phân tích câu chuyện cho mọi người nghe, cuối cùng ai nấy đều đồng ý theo quyết định của hắn.
Giờ đây, có lẽ chỉ có ở bên phía Cố Nam mới là đường sống.
…
Thích Minh Tuyết đi vào phạm vi đế quốc mới biết bọn họ đã nghĩ quá đơn giản rồi, nơi này xác sống tiến hóa rất nhanh, tùy tiện gặp đều có thể nhận ra đó là xác sống cấp năm trở lên.
Hiện tại xác sống cấp năm với con người không còn mới lạ nữa, nhưng nếu gặp một đám thì thế nào?
“Sợ là chúng ta chưa tìm được Cố Nam thì đã bị chúng biến thành thịt viên rồi, tôi nghĩ nên trở về thôi.” Có người bắt đầu sợ hãi muốn quay về.
Bọn họ mới tiến vào trong đế quốc hai ngày mà đã mất một nửa số người.
Thích Minh Tuyết ngồi ở bên cạnh, cảm thấy ảo não với tính toán sai lầm của mình.
Cô ta đã đọc hết tiểu thuyết, lúc này xác sống cấp cao nhất mới là cấp tám, xác sống bình thường đa số đều ở cấp bốn.
Nhưng sao giờ lại thấy cấp năm ở khắp mọi nơi?
Thích Minh Tuyết suy tư trong chốc lát, lại lấy nước linh tuyền ra phân cho mọi người.
“Tới đây, tới đây, đều tổn thất nhiều người như thế rồi, giờ chúng ta trở về chẳng phải là khiến bọn họ hy sinh vô ích sao? Nước linh tuyền này đủ để mọi người nâng cao dị năng lên một chút, chúng ta nhất định có thể tới nơi.”
Vừa nghe tới nước linh tuyền, mấy người nhụt chí liền sáng mắt lên, có người còn hiện vẻ tham lam trong mắt không hề che giấu.
Loại nước ngọt lành này còn ngon hơn mấy loại nước ngọt trước mạt thế, hơn nữa uống vào còn nhanh chóng khôi phục dị năng, tiêu trừ mệt nhọc.
Có người uống xong còn thăng cấp.
Thích Minh Tuyết làm bộ không thấy ánh mắt tham lam của những người đó, chờ cô ta gϊếŧ Cố Nam rồi, những người này…
“Minh Tuyết, lại đây.” Lộ lão đại gọi Thích Minh Tuyết.
Thích Minh Tuyết khẽ nhíu mày, miễn cưỡng đi qua. “Lộ lão đại.”
“Tới đây, ngồi xuống. Minh Tuyết chưa ăn gì phải không? Đây, anh phần riêng cho em đấy, mau ăn đi!” Lộ lão đại đánh giá cô ta với ánh mắt dâʍ tà.
Cô em này hắn mơ ước đã lâu, đáng tiếc cô ta vẫn luôn rất cẩn trọng, thực lực cũng rất cao.
Cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
“Cảm ơn Lộ lão đại đã nâng đỡ, em còn chưa đói bụng. Chút nữa còn phải gϊếŧ xác sống, Lộ lão đại mau ăn đi.” Trong lòng Thích Minh Tuyết chán ghét không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cười duyên đáp lại.
Hai người đẩy tới đẩy lui, Lộ lão đại chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Nói một hồi, Thích Minh Tuyết liền trở về chỗ ngồi ở bên kia.
“Phi, không biết đã quyến rũ bao nhiêu đàn ông rồi, còn dám làm bộ làm tịch trước mặt ông mày.”
“Lão đại đừng nóng giận, trên người cô ta có không ít đồ tốt, chúng ta cần cô ta.” Người bên cạnh lập tức trấn an hắn.
“Lão đại, việc này cũng đơn giản mà, chờ chúng ta tìm một cơ hội… đến lúc đó đồ của cô ta còn không phải của lão đại anh sao?” Người nọ nháy mắt một cái với Lộ lão đại.
Lộ lão đại lập tức hiểu ra, vỗ vỗ bờ vai hắn với vẻ tán thưởng.
Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, mặc dù có không gian của Thích Minh Tuyết chống đỡ, nhưng đợi tới được căn cứ của Thời Sênh thì cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Mỗi lần bọn họ muốn lùi bước thì Thích Minh Tuyết lại tẩy não họ, nói đã tới đây rồi, nếu trở về thì còn mất nhiều hơn, vì vậy không ít người mơ mơ hồ hồ đi tới tận đây cùng cô ta.
Nhìn căn cứ này, cả đám đều hoảng hốt.
Đây mà là mạt thế ư?
Không phải bọn họ xuyên không rồi chứ?
Tường thành trước mặt bọn họ đại khí huy hoàng, không có hơi thở của hiện đại, lại giống như một lâu đài cổ thời trung cổ.
Trên tường thành có xác sống mặc chế phục đang đứng gác, nhìn giống hệt con người.
Dưới tường thành rất an tĩnh, không có bất kỳ ai ra vào.