Thời Sênh nhảy ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi vòng qua phía sau toà nhà này.
Cả bệnh viện yên tĩnh, tiếng gió mang tới mùi máu tanh nhàn nhạt, càng đến gần, mùi máu tanh càng nồng nặc.
Không đúng…
Trước đây hung thủ đó toàn là siết cổ, sẽ không có mùi máu tanh nồng nặc như vậy.
Bước chân Thời Sênh ngừng một lát, mò ra một tấm bùa tàng hình dán lên, tiếp tục đi về bên kia.
Cô càng đi càng vắng lặng, nhưng mùi máu tanh kia càng ngày càng nồng đậm.
Ngay lúc Thời Sênh chuẩn bị ngoặt, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng mèo kêu chói tai, giống như bị đạp phải đuôi, vô cùng thê thảm.
Thời Sênh: “…” Mami có biếи ŧɦái!
A không đúng, có kẻ gϊếŧ người!
Cô bước mấy bước chạy qua, nhìn bên đó, ánh trăng rất sáng, trong bụi cây xa xa hình như có một cái bóng đen đang đứng, tiếng mèo kêu đã biến mất, bị cái bóng đen kia xách ở trong tay.
Bóng đen xách mèo, chạy trốn vào bóng tối xa xa, chớp mắt một cái liền biến mất.
Thời Sênh đợi một lát, từ từ dịch qua, trên đất có một thi thể.
Mặc đồng phục bệnh nhân, phía trên tràn đầy vết máu, ngực thủng một cái lỗ to, không thấy tim đâu nữa…
Thật là hung tàn…
“Sột soạt…”
Thời Sênh lui về phía sau nhìn, một bóng đen từ đằng xa lướt qua, đi vào toà nhà cô đang ở kia.
Ước chừng ba phút sau, cô nghe được tiếng thét chói tai.
Thanh âm kia rất quen thuộc, là của Hứa Nhạc.
Bởi vì tiếng kêu của Hứa Nhạc, tầng lầu vốn tối đen, đột nhiên bắt đầu sáng đèn, chớp mắt một cái đã đèn đuốc sáng choang.
Tiếng ầm ĩ từ trong lầu truyền tới, cái bóng đen lúc trước vọt đi kia, từ bên trong chạy đến, che cánh tay, chạy về phía Thời Sênh.
Lúc hắn chạy ngang qua Thời Sênh, Thời Sênh một cước đạp tới, đạp hắn lộn mèo trên đất.
Trước mặt rõ ràng không có ai, mình lại bị đạp ngã, đáy mắt gã đàn ông xuất hiện tia hoảng sợ. Hắn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Hắn vật lộn dưới đất bò dậy, bên hông đột nhiên nặng, có thứ gì giẫm ở ngang hông hắn, không để cho hắn đứng lên.
Sợ hãi không ngừng phóng đại, người đàn ông đột nhiên phát cáu, vung đao loạn trong không khí, “Bớt giả thần giả quỷ đi, ông đây không sợ mày đâu, ra đây!”
Hắn lăn một vòng, lực đạo ngang hông biến mất. Gã đàn ông từ dưới đất đứng dậy, hướng đao về phía không khí, có chút sợ hãi nuốt nước bọt một cái.
Rốt cuộc là thứ gì…
Tiếng ầm ĩ phía sau ép tới gần, gã đàn ông quyết định, nhanh chóng xông tới trước mặt. Hắn lần nữa bị đạp bay, nhưng lần này hắn bắt được chân Thời Sênh. Bắt được đồ, lại ấm ấm, người đàn ông lấy lại bình tĩnh, dùng sức quăng sang bên cạnh, đao vung về phía cô.
Thời Sênh lấy tay ngăn đao, quét ngang phía dưới người đàn ông, lại lần nữa khiến hắn ngã xuống đất.
“Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”
Vô số ánh sáng chiếu qua bên này.
Bác sĩ và y tá trực ban dừng chân phía xa. Dám tiến lên phía trước thật ra thì cũng chỉ hai người. Hai người này là cảnh sát nằm vùng ở lại chỗ này.
Có ánh sáng, tên côn đồ thấy rõ vừa rồi người vật lộn với mình, lại là một cô gái nhỏ.
Nhưng trước đó tại sao mình không thấy được cô ta?
Thời Sênh đối diện tầm mắt của tên côn đồ, giơ tay đỡ trán, chết cha!
Bùa tàng hình lại bị hắn kéo ra rồi.
Chất lượng gì thế này, chẳng phải đã nói là an toàn đáng tin chống rơi rớt sao? Gian thương bây giờ cũng quá nhiều rồi!
“An Khởi, sao cô lại ở chỗ này?” Cảnh sát nhận ra Thời Sênh, dẫu sao vị này bây giờ cũng là người tình nghi.
Thời Sênh im lặng, “Trẫm chắc bị mộng du.”
Mọi người: “…” Mộng du có thể từ tầng sáu mộng du tới chỗ này. Cô trực tiếp nhảy xuống sao?
Hai cảnh sát nhìn nhau một cái, trước tiên còng tên côn đồ trên đất lại đã. Cảnh sát kia mới vừa xách người lên, tầm mắt đột nhiên quét đến bên cạnh, vết máu đỏ tươi giống như là ký hiệu dẫn đường.
Hắn cứng cổ nhìn bên kia một cái, sắc mặt thay đổi, hét lớn với cảnh sát phía sau, “Nơi này có một thi thể.”
…
Tên côn đồ bị bắt kia cưỡng ép nói mình là tới ăn trộm, không biết thi thể gì cả, cũng không gϊếŧ người.
Cảnh sát phải thu gom chứng cứ, đưa hắn về đồn cảnh sát trước.
Thi thể phát hiện sau kia, cùng với mấy án trước rõ ràng không có liên quan, thủ pháp hoàn toàn khác nhau.
Người tình nghi lớn nhất là Thời Sênh ở hiện trường.
Thời Sênh là người bệnh tâm thần, không dẫn về đồn cảnh sát, bọn họ dành ra một căn phòng thẩm vấn cô.
“Cô tại sao lại ở hiện trường?” Ánh mắt cảnh sát sắc bén nhìn chằm chằm cô.
“Mộng du.”
“Căn cứ hồ sơ của cô, cô không có bệnh mộng du.”
Thời Sênh gác chéo chân, ngữ khí tùy ý, “Bây giờ có rồi.”
Cảnh sát: “…” Cô là bác sĩ sao? Cô nói có là có!
Phòng yên lặng một hồi, cảnh sát lại hỏi: “Cô ở tầng sáu, giữa tầng sáu và tầng năm có hai cái cửa điện tử, cô làm sao xuống được.”
Thời Sênh dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng nhìn cảnh sát, “Tôi làm sao mà biết, tôi mộng du mà!”
Cảnh sát cười nhạt, “Cô không định nói người cũng là do cô mộng du gϊếŧ chết đấy chứ?”
“Trẫm vì sao phải gϊếŧ người?”
“…” Cô hỏi tôi? Tôi biết hỏi ai, cô mới là người tình nghi!
Cảnh sát còn chưa kịp nói chuyện, Thời Sênh lại nói: “Trẫm có nhiều đại thần như vậy, cho dù muốn gϊếŧ người, tại sao phải tự mình động thủ.”
“…” Nói chuyện với biếи ŧɦái còn đỡ hơn nói chuyện với người bệnh tâm thần. Cảnh sát cảm thấy Thời Sênh đang đùa giỡn hắn, cũng có chút giận dữ, “An Khởi! Cô cho là cô không nói chúng tôi sẽ không tra được sao?”
Thời Sênh khẽ nhếch lông mày, “Vậy anh đi điều tra đi, tôi đâu có ngăn anh.” Người cũng không phải là ông đây gϊếŧ, anh tra ra được mới lạ.
Thời Sênh tư thế lợn chết không sợ nước sôi, khiến cho một đám cảnh sát cũng không có cách nào. Người tình nghi là một người tâm thần, mở miệng ra là Trẫm. Bác sĩ nói cô ta bây giờ đang phát bệnh, bọn họ không thể tiếp tục thẩm vấn.
Thời Sênh bị nhốt riêng ở phòng.
…
Bên ngoài phòng.
Chu Ninh nhìn camera, biểu tình nghiêm túc, “Camera cả bệnh viện đều hỏng rồi, không quay được cô ta làm sao đi ra ngoài.”
Cảnh sát vừa rồi thẩm vấn Thời Sênh trả lời: “An Khởi cứ nhất định nói cô ta bị mộng du. Bác sĩ nói cô ta đang phát bệnh, tôi thì thấy cô ta rất tỉnh táo.”
Chu Ninh cầm bệnh án bên cạnh lật xem, trầm giọng: “Trên bệnh án của cô ta không có chứng mộng du.”
Cảnh sát vui vẻ, “Đúng vậy, tôi cũng hỏi cô ta như thế, anh đoán xem cô ta nói cái gì? Cô ta nói bây giờ có, đây không phải là nói bậy sao? An Khởi này tuyệt đối có vấn đề.”
“Có liên lạc được với người nhà cô ta không.”
Cảnh sát vội vàng nói kết quả mình điều tra được cho Chu Ninh, “Không có, tài khoản ngân hàng bệnh viện cung cấp kia, đã bị gạch bỏ rồi, hơn nữa người cũng xác nhận chết.”
Chi phí của An Khởi một lần nộp mười năm, một khoản chi phí lớn như vậy, cũng không phải là ai cũng trả nổi.
“Người năm đó đưa cô ta tới còn có thể tra được không?”
“Chu đội, thời gian dài như vậy rồi, tôi hỏi thăm qua bác sĩ y tá năm đó vẫn còn làm, mọi người cũng chỉ nhớ đối phương là một người đàn ông, đeo kính râm, cao khoảng mét tám. Lúc đưa tới là buổi tối, trời mưa, tối như hũ nút, bọn họ đến tướng mạo cũng không thấy rõ.”
Chu Ninh lau mặt một cái, “Tiếp tục tra, tôi không tin người này còn có thể vô căn cứ mà chui ra.”
Nếu đã là người tình nghi, vậy thì tất cả phải tra ra hết.