Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1137: Thanh xuân có em (31)




“Cô giáo, cô cố ý!” Cô ta muốn nhìn bọn họ bị mất mặt.

Thời Sênh thừa nhận rất hào phóng, “Đúng thế, tôi cố ý.”

Chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt mấy chữ to: “các cô cậu có thể làm gì tôi chứ?”.

Đám học sinh: “…” Loại giáo viên hoàn toàn không giống người thường thế này, bọn họ muốn cả đời đừng bao giờ gặp phải.

Vị giáo viên này tuyệt đối là ác mộng của đời họ.



Lúc học sinh trung học phổ thông tan học liền nhìn thấy một trường hợp rất quỷ dị.

Lớp bảy năm hai đứng trên sân thể dục cùng hát Hảo hán ca.

Mọi người đều tỏ vẻ…

Đây chắc là bị vị giáo viên thần kinh kia bức điên rồi phải không?

Lớp bảy năm hai liền nhận được sự thông cảm của toàn bộ trường Anh Lan.

Người tới vây xem bọn họ chật như nêm cối.

Thời Sênh ung dung tới muộn, còn dẫn theo sát tinh Ngôn Luật, người xem diễn lập tức lui lại, nhường vị trí cho cô đi qua.
Hai cô trò yêu nhau mà còn không biết kín đáo một chút…

Tốt thôi, trường học căn bản mặc kệ bọn họ mà.

“Ở đây xem cái gì hả? Xem là phải có phí đó.” Thời Sênh nói với đám học sinh vây xem.

Đám học sinh: “…”

Bọn họ nhìn Ngôn Luật đứng đó như một bức tượng, yên lặng xoay người, lập tức nhường không gian này lại.

Ai bảo người ta có một bạn trai trâu bò chứ?

“Mọi người luyện tập cho tốt, cố gắng giành giải nhất.”

Bọn học sinh chỉ muốn vả vào mặt cô giáo của mình, hát Hảo Hán Ca thì giành giải nhất mới giỏi đó.

Không phải là làm trò cười cho mọi người sao.

Thời Sênh làm cho đám học sinh này cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, chỉ hận không thể tìm một viên gạch đập chết cô, nhưng bọn họ không dám, chỉ có thể trước mặt bao nhiêu người hợp tấu bài Hảo hán ca.
“Sông Hoàng Hà chảy về phía đông

Ngôi sao trên bầu trời hợp thành sao Bắc Đẩu…”

Thời gian như bị người ta vặn chậm lại, đến khi bọn họ cảm thấy thời gian dài như một thế kỷ rồi, Thời Sênh mới cho họ ra về, nhưng nghe thấy cô bảo ngày mai lại tiếp tục, bọn họ chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Mất mặt tới tận nhà bà ngoại.

Có lẽ giờ cả trường đều biết người của lớp bảy năm hai điên hết rồi, còn lên sân thể dục hát Hảo hán ca.

Lúc người của lớp bảy năm hai sắp điên tới nơi thì người ta tìm được Ngụy Tinh Tinh.

Mộ Dung Tiểu Tiểu tự mình đi tìm Ngụy Tinh Tinh, không cứu được người ra mà chính mình cũng bị bắt lại, cuối cùng nam phụ số hai phải tới cứu.

Ngụy Tinh Tinh cực kỳ thảm, chẳng những bị cưỡиɠ ɦϊếp mà còn bị hủy dung.

Trước khi Mộ Dung Tiểu Tiểu tới thì Ngụy Tinh Tinh đã bị cưỡиɠ ɦϊếp rồi, nhưng sau khi cô ta tới, Ngụy Tinh Tinh còn bị hủy dung nữa, vì thế chắc chắn giờ Ngụy Tinh Tinh đang hận thấu xương Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Có lẽ lòng muốn gϊếŧ cô ta cũng có luôn.

“Em thật sự không ngờ tình hình sẽ thành ra như thế…”

Thời Sênh đang nằm trên cây đọc sách, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng khóc.

Thời Sênh nhấc lá cây ra khỏi mặt, cúi nhìn xuống dưới, có hai bóng người đang đi lại, một người là Mộ Dung Tiểu Tiểu, một người mặc đồng phục của trường đại học, nhìn rất hiền lành, chắc chắn là nam thứ vạn năm rồi.

Đây là Âu Vũ Thần.

“Không sao, Tiểu Tiểu, chuyện này không liên quan gì tới em đâu, không phải lỗi của em.” Giọng của Âu Vũ Thần y hệt con người, cực kỳ dịu dàng.

“Học trưởng, giờ em phải làm sao?” Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi lo sợ, khóc cực kỳ đau lòng.

Âu Vũ Thần kéo cô ta vào lòng, “Em không làm sai điều gì, không cần phải làm gì cả.”

“Nhưng mà…”

Âu Vũ Thần thở dài: “Tiểu Tiểu, em quá lương thiện.”
Thời Sênh bĩu môi, đúng thế, lương thiện đến hơi ngu ngốc.

Hiện tại cô cũng chẳng tiện đi xuống, chỉ có thể ngồi trên cây nghe bọn họ diễn theo cốt truyện.

Kiểu gì cũng là Âu Vũ Thần an ủi Mộ Dung Tiểu Tiểu, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm động vân vân, sau đó bị nam chính bắt gian…

“Mộ Dung Tiểu Tiểu, các người đang làm gì vậy?”

Thời Sênh suýt chút nữa bị tiếng quát này làm cho ngã nhào từ trên cây xuống, cô vội vàng túm lấy cành cây để giữ thăng bằng, xem kịch cũng cần cẩn thận, có nguy hiểm.

Bên dưới, Lăng Hủ bước vài bước tiến lên, đấm Âu Vũ Thần một cái.

Mẹ kiếp, đánh nhau rồi!

Xem kịch, xem kịch, cắn hạt dưa!

“Lăng Hủ, anh làm gì thế hả?” Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi đần ra một chút rồi lập tức lấy lại tinh thần, kéo Lăng Hủ ra.

Lăng Hủ mặc kệ sự ngăn cả của Mộ Dung Tiểu Tiểu, tiếp tục đánh Âu Vũ Thần.
Lúc đầu, Âu Vũ Thần cũng không đánh trả, nhưng sau khi thấy Lăng Hủ đẩy Mộ Dung Tiểu Tiểu ra một cách đầy thô bạo, hắn bèn không nhịn nữa, lập tức đấm trả một quyền vào bụng Lăng Hủ.

“Lúc trước tôi cho rằng cậu có thể bảo vệ tốt được cho Tiểu Tiểu, nhưng mà kết quả thì sao? Lăng Hủ, cậu có tư cách gì mà đánh tôi hả?”

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu còn bỏ tâm tư tiếp cận cô ấy, cô nói xem tôi có tư cách gì đánh cậu hả?”

“Tiểu Tiểu không phải đồ vật, cậu không có tư cách cấm cô ấy làm bạn với người khác, Lăng Hủ, cậu quá ích kỷ.”

Hai người tôi một quyền, anh một quyền, đánh tới rối tung rối mù, Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn can nhưng một góc áo của họ cũng không chạm vào được.

Cuối cùng, vì Lăng Hủ không cẩn thận đẩy Mộ Dung Tiểu Tiểu đến bên cạnh bồn hoa làm cái trán bị đụng trúng, lúc đó họ mới dừng lại.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, em không sao chứ?” Âu Vũ Thần lập tức xông tới.

Lăng Hủ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt âm trầm nhìn Âu Vũ Thần bế Mộ Dung Tiểu Tiểu lên.

Lúc Âu Vũ Thần chuẩn bị ôm người đi, hắn đột nhiên túm lấy tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Mộ Dung Tiểu Tiểu, em muốn chọn hắn đúng không?”

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đập đầu không nhẹ, hiện tại rất khó chịu, cả đầu choáng váng, đâu có nghe rõ Lăng Hủ nói gì.

Âu Vũ Thần lạnh lùng nhìn Lăng Hủ, “Tiểu Tiểu bị thương rồi, cậu giữ cô ấy sẽ chỉ càng làm cô ấy khó chịu hơn mà thôi.”

“Mộ Dung Tiểu Tiểu…” Lăng Hủ không những không buông ra mà còn giữ chặt hơn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu che đầu, giọng rất nhỏ, “Học trưởng, chúng ta đi thôi.”

Lăng Hủ càng dùng sức, “Mộ Dung Tiểu Tiểu, em thật sự chọn hắn sao?”
Thời Sênh ngồi bên trên xem kịch, đầu óc nam chính đại nhân hình như có vấn đề.

Nếu cậu không muốn cô ta đi thì trực tiếp cướp người không phải tốt rồi ư, cần gì phải hỏi loại vấn đề nhàm chán này chứ.

A…

Cũng đúng, nếu không hỏi, cốt truyện sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Đều là kịch bản cả.

Đúng lúc Thời Sênh đang cảm thán, Lăng Hủ lại buông tay ra, hắn cười lạnh một tiếng, “Mộ Dung Tiểu Tiểu, chúng ta chia tay.”

Sau đó hắn xoay người rời đi, giống như đang chạy trối chết vậy.

Thời Sênh nhìn hắn đi qua tàng cây mà mình đang ngồi.

So với nam chính đại nhân, Thời Sênh đột nhiên phát hiện tên ngu ngốc Phượng Từ lúc gây rối cũng không đáng ghét như thế.

Lăng Hủ rời khỏi, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng được Âu Vũ Thần ôm đi.

Thời Sênh chuẩn bị đi xuống, sau lưng đột nhiên lại xuất hiện một người, “Cô giáo, một mình em ở đây làm gì thế?”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Sao anh lại tới đây rồi?”

Ngôn Luật xoa đầu Thời Sênh, “Dù cô giáo ở đâu thì tôi cũng có thể tìm được em.”

“Có phải anh cài đồ vật kỳ quái gì trên người em không thế?” Coi bản cô nương là con nít ba tuổi, sẽ tin vào mấy lời này à?

“Cô giáo, tôi sẽ không làm chuyện như thế.” Tuy rằng hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này… nhưng hắn không làm.

Ngôn Luật đột nhiên ngồi sát lại gần Thời Sênh, con ngươi đầy vẻ mê ly, “Cô giáo… Em còn thiếu tôi hai nụ hôn.”

Không phải…

“Ngủ cũng ngủ rồi, anh còn nhớ thương chuyện này… Ưm…”

Hắn dán môi lên môi Thời Sênh, cạy hàm răng của cô, nụ hôn trước còn vụng về đã dần thành thục hơn, Thời Sênh thực tuyệt vọng.

“Đây là em nợ tôi.”