Thời Sênh nói muốn đi tìm người, nhưng Kỳ Ám phát hiện cô suốt đường đều là đánh nhau.
Có lúc còn đang xem kịch yên lành, không có dấu hiệu gì mà chỉ một giây sau đã xông lên đánh nhau.
Trăn trở mấy ngày trời, cuối cùng Kỳ Ám mới tìm ra quy luật.
Thường thì khi đám người đó tám chuyện về cô thì cô chẳng thèm để ý đến, nhưng nếu có liên quan đến hắn, cho dù là một chữ không đúng thì cô cũng sẽ xông lên đánh nhau.
Kỳ Ám không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Có chút dở khóc dở cười, nhưng lại là tốt đẹp mà chấp nhận, cảm thấy chuyện được cô cưng chiều không hề có gì không đúng.
Hai người dính với nhau như hình với bóng, nơi nào có mặt Kỳ Ám, thì nơi đó chắc chắn cũng có Thời Sênh.
Nơi Thời Sênh xuất hiện, thì Kỳ Ám chắc chắn cũng sẽ có mặt.
Đều là dáng vẻ ấy rồi, người mù cũng biết được chuyện giữa hai người họ.
Đám người đó bị đánh nhiều lần, cũng biết được Kỳ Ám chính là sự cấm kỵ của cô, nhắc đến một chữ là bị đánh, nói quá đáng quá có khi mất luôn cái mạng.
Có người không sợ chết vẫn tiếp tục, họ phát hiện chỉ cần khen Kỳ Ám, sẽ không có chuyện gì hết, nói không chừng còn có thêm thu hoạch bất ngờ.
Bây giờ trên giang hồ có lẽ không còn ai không biết sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các trông như thế nào nữa.
Một sát thủ lại có tần suất lộ diện trên giang hồ cao như vậy, người giang hồ cũng biểu thị không có năng lực tiếp thu.
Nguyên chủ để lại cho cô không ít kẻ thù, lại cộng thêm chuyện đám người giang hồ đó bị gϊếŧ nên cứ vài ba hôm lại bị người ta chặn lại đánh cũng là chuyện thường gặp.
“Tiểu Nguyệt, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?”
Thời Sênh lườm Kỳ Ám một cái, “Ta còn tưởng chàng không thèm hỏi chứ?”
Kỳ Ám: “…” Này đã bao lâu đâu, suốt đường nàng cũng chỉ bận đánh nhau.
“Thần Thủy Cung.”
Kỳ Ám nhíu mày, Thần Thủy Cung là một tổ chức vô cùng nổi tiếng trên giang hồ. Không phải bởi vì Thần Thủy Cung lợi hại thế nào, mà là vì trong Thần Thủy Cung toàn là nữ tử, ai nấy đều là những cô nương khuynh quốc khuynh thành.
“Đến đó làm gì?”
“Tìm một tên thiểu năng nha.” Chẳng phải trước đó cô đã nói rồi sao?
Thời Sênh nhìn nàng dâu nhà mình một cái, đột nhiên nhào tới, “Chàng cõng ta, thì ta sẽ nói cho chàng biết phải đi tìm ai.”
Kỳ Ám do dự một lúc, cởϊ áσ choàng ra rồi cúi người xuống, “Lên đi.”
Thời Sênh vui vẻ nhảy lên, thổi thổi bên tai hắn, “Đi tìm Thẩm Nghiêu.”
…
Thần Thủy Cung.
Trong đại điện trang hoàng lộng lẫy xa hoa, có một bóng người đang đi đi lại lại, dường như hắn đang thấy bất an.
Đối diện có mấy cô gái đang mặc trang phục giống nhau, ai nấy đều yêu kiều như hoa, xinh đẹp động lòng người, nhưng lúc này họ đều lộ ra một vẻ mặt quái dị.
“Công tử, mấy hôm nay người sao vậy?”
Người được xưng là công tử bỗng dừng lại, “Cô ta sắp đến rồi.”
“Công tử đang nói đến ai?”
“Thời… Lâu Nguyệt, cô ta sắp đến rồi.” Mộ Bạch phát điên, hắn không muốn tiếp tục tự sát, hắn phải nghĩ cách.
Người phụ nữ đó rốt cuộc là làm sao mà tra ra hắn chứ.
Chắc là có BUG!
“Chính là người tên Lâu Nguyệt được giang hồ đồn đại xôn xao gần đây sao?” Mỹ nhân nghi hoặc, “Cô ta đến Thần Thủy Cung chúng ta làm gì?”
Xưa nay Thần Thủy Cung không gây thù kết oán với ai, cũng không đắc tội với Lâu Nguyệt, tại sao công tử lại có vẻ lo lắng đến vậy? Lâu Nguyệt đó đáng sợ như vậy sao?
Đến gϊếŧ công tử các ngươi đó!
Trong lòng Mộ Bạch đã sụp đổ, hắn vẫy tay, “Các ngươi để ta yên tĩnh một lát.”
Các mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi lần lượt rời khỏi đại điện.
Mộ Bạch ở đó vò đầu bứt tai.
Bình tĩnh bình tĩnh!
Bình tĩnh cái rắm ấy!
Hoàn toàn không thể nhìn thấu được hố bẫy của nữ nhân đó được không?
Không được, phải nghĩ cách, nghĩ cách…
Mộ Bạch nhanh chóng suy nghĩ, một lát sau hắn đột nhiên gọi, “Người đâu.”
Hai mỹ nhân từ bên ngoài đi vào, “Công tử.”
“Giao thứ này cho Tư Không Phong.” Mộ Bạch đưa cho mỹ nhân một bức thư.
“Vâng.”
Chắc chắn cô ta đến đây là vì Tuyết Linh Chi, chỉ cần hắn có được thứ đó, ắt sẽ có tác dụng.
Không được, nhỡ chẳng may hắn không đánh lại được cô ta thì thứ đó vẫn sẽ rơi vào tay cô ta, phải hủy nó đi trước mới được.
Mộ Bạch căn dặn người xong, vội vã xông đến cẩm điện phía sau đại điện, lấy ra một chiếc hộp từ dưới gầm giường.
Hắn nhìn chiếc hộp, biểu cảm thay đổi liên tục.
Cuối cùng hắn sầm mặt lại hừ lạnh, “Thời Sênh, ta xem xem lần này ngươi làm sao mà cứu được hắn.”
Bàn tay Mộ Bạch đặt trên chiếc hộp, hội tụ nội lực đến lòng bàn tay, hắn vừa dùng lực thì cả chiếc hộp đã vỡ vụn trong tay hắn, thứ bên trong dưới tác động của nội lực cũng hóa thành bột phấn.
Tiếng cười quỷ dị từ trong đại điện truyền ra.
Đám mỹ nhân bên ngoài ngẩn người, công tử nhà ta trúng tà rồi sao?
…
Gần đây giang hồ xảy ra một chuyện lớn, Tư Không Phong dẫn người tấn công trung nguyên rồi.
Chiếc ghế của Tân minh chủ còn chưa ngồi vững đã xảy ra chuyện lớn này. Nếu không dẫn dắt võ lâm giang hồ chiến thắng, thì Tân minh chủ cũng không làm nổi nữa.
Cho nên Tân minh chủ rất tức giận, sớm không đến muộn không đến, đúng lúc hắn vừa lên chức là có ý gì chứ!
Tư Không Phong quen thuộc chiêu thức võ công của các môn phái, lần nào đánh cũng bị phá giải, cứ thế liên tục, người của hắn chỉ tổn thất một số, nhưng võ lâm bên này lại tổn thất nghiêm trọng.
Tại sao Tư Không Phong lại biết được chiêu thức võ công của họ?
Nếu chỉ một hai môn phái thì có thể là trùng hợp, nhưng dường như tất cả môn phái hắn đều có chiêu để khắc chế.
Lại thêm việc Tư Không Phong phá vỡ kế hoạch của họ, người của võ lâm bên này cảm thấy bên trong nhất định có gián điệp.
Khi họ điều tra gián điệp, thì tốc độ tấn công của Tư Không Phong bỗng nhiên chậm lại, dường như bởi vì bọn họ có đề phòng, nên gián điệp không thể truyền tin cho hắn được.
Tra đi tra lại, cuối cùng tội danh gián điệp này lại đổ lên đầu Thời Sênh.
Thánh đổ vỏ – Thời Sênh phát biểu ý kiến, Đệch cmn chứ!
Lần này bản cô nương không hề làm gì cả, sao lại để bản cô nương đi đổ vỏ rồi?
Điều đáng sợ nhất là, ông đây đâu có mặt ở đó! Các ngươi đem vỏ đổ đi xa quá, xa tận Thái Bình Dương luôn!
Kỳ Ám xem xong tin tức Tranh Vanh truyền đến, nhíu mày lại, “Tư Không Phong muốn tiêu diệt nàng.”
“Mẹ nó chứ cái đồ thiểu năng.” Thời Sênh chửi thầm một câu.
Thăm hỏi một lượt cả nhà Tư Không Phong xong, cô quay đầu nhìn Kỳ Ám, “Ngay cả ma giáo chàng cũng sắp xếp được người vào sao?”
“Người của Ám Đường không đâu không có.”
Vậy tại sao cuối cùng chàng lại bị nam chính gϊếŧ chết thế? Quả nhiên là vầng hào quang của nam chính. Dù ngươi có lợi hại thế nào thì khi gặp nam chính cũng phải tắt điện.
Bản cô nương mới không muốn go die!
Bia đỡ đạn cũng không muốn go die!
Thời Sênh thay đổi lộ trình, chạy đi đánh nhau với Tư Không Phong.
Có thêm sự gia nhập của biến số Thời Sênh, bên này Tư Không Phong bắt đầu không dễ dàng nữa, lực chiến đấu của Thời Sênh chính là một chọi một trăm.
Vung kiếm một cái đã san bằng cả một ngọn núi, nghĩ là biết, uy lực đó có bao nhiêu lớn.
Đám người võ lâm ngẩn ngơ, đứng ngoài chiến trường trợn tròn mắt nhìn.
“Cô ta có lẽ không phải nội gián đâu?” Một người uy mãnh như vậy, làm nội gián làm gì! Quá lãng phí tài năng!
Họ không làm gì được ma giáo, mà người ta vừa lên đã diệt được một viên đại tướng ma giáo.
Không có mưu kế gì cả, cứ thế mà xông lên chém.
“Có lẽ là chúng ta nhầm rồi.” Một vị đại hiệp vuốt mồ hôi lạnh, đã nói sát thủ phải khiêm tốn đâu?
Đây được coi là kiểu khiêm tốn của môn phái nào!
Những người khác thi nhau phụ họa, chắc chắn là nhầm rồi, với cái tính cách một lời không hợp là động thủ như cô ta, sao có đủ tố chất để làm nội gián được chứ.
“Vị công tử bên đó hình như là đi cùng cô ta, tại sao hắn lại không xông lên giúp vậy?” Giang hồ rộng lớn như vậy, vẫn là có người không có kiến thức.
“Giúp cái gì chứ, đó là Các chủ Khiên Vũ Các, người trong lòng Lâu Nguyệt.” Người bên cạnh trách mắng một tiếng, “Ngươi còn nhìn, lát nữa Lâu Nguyệt về sẽ đánh chết ngươi đó.”