Mọi người hoàn toàn không có lời nào để nói với những câu ngụy biện của Thời Sênh. Khi một người hoàn toàn không muốn che giấu ác ý của mình thì ai cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này Thời Sênh cho bọn họ cảm giác chính là như thế, toàn thân, ngay cả từng sợi tóc cũng đều lộ ra ác ý.
Cô sẽ không giúp họ, cũng không lui bước.
Đánh cũng không đánh lại, mọi người chỉ có thể nhìn cô điên cuồng, nhìn cô kiêu ngạo.
Mực nước bên ngoài càng lúc càng dâng cao, tất cả những sinh vật trong các hồ đều được gom lại, lúc này đang tiến về phía họ.
Bọn họ sẽ phải chết ở trong này thật sao?
Sự tuyệt vọng nảy sinh trong đám người.
“Lão đại… Lão đại… anh xem cô Diệp…”
Trong không gian yên tĩnh, một người kinh hãi hét lên.
Từ ánh sáng mỏng manh ở bên phía Thời Sênh hắt qua, có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể ủa Diệp Dao xảy ra biến hóa.
Chân tay cô ta dài ra, cánh tay cũng nổi lên những gai sắc nhọn, bụng càng lúc càng phình to, tựa hồ như phải làm cô ta vỡ bụng thì thôi.
“Lão đại…”
“Trời ạ, đây là biến dị sao?”
“Trong bụng cô ấy có cái gì thế?”
“Cô ta là quái vật, mau gϊếŧ cô ta đi, không thể để cô ta tỉnh lại.”
Trong đám người có người lên tiếng, con người chính là như thế, khi có thứ uy hϊếp đến an toàn của bản thân thì mặc kệ anh đã từng làm gì cho họ, lúc này sẽ chỉ có những lời lẽ độc địa được nói ra, phải diệt trừ nguy hiểm trước.
Thân thể của Diệp Dao không ngừng sinh ra biến hóa, quần áo trên người đã rách ra hết.
Sao lại giống tình tiết biến thành quái vật thế này?
Lợi hại thật!
Nhưng nữ chính sao có thể xảy ra dị biến như thế chứ? Chẳng lẽ là chuẩn bị cho cốt truyện? Thế thì khẩu vị cũng quá nặng rồi.
[…] Chuẩn bị cái rắm ấy. Ký chủ, cô quên mình đã trải qua cái gì ở trong mộ cổ kia à?
Thời Sênh: “…” Lại liên quan gì tới bản cô nương nữa?
Cũng có phải bản cô nương nhét dị chủng đó vào bụng nữ chính đâu?
Cái tội này bản cô nương không gánh! Không gánh!
[…] Tức giận nha! Ký chủ bại não giờ còn chẳng nhớ mình đã làm những gì nữa.
Thời Sênh: “…” Ông đây vốn dĩ không biết mà.
[…] Quả trứng kia, trứng, nhớ ra chưa?
Hệ thống phát điên. Tình tiết truyện này vốn dĩ không phát sinh, nhưng ký chủ đã thả quả trứng kia ra nên cốt truyện cũng bị thay đổi theo.
Đầu sỏ gây tội chính là cô, vậy mà cô còn dám ở đây hỏi Đông hỏi Tây, ai cho cô mặt mũi thế hả?
Thời Sênh híp mắt, quả trứng trong mộ kia không phải trống rỗng sao? Sao lại chui vào bụng nữ chính đại nhân rồi?
[…] Bị đè vỡ nát, người ta không thể không tìm một ngôi nhà mới chứ sao, mẹ kiếp, Ký chủ bại não.
Trong lúc Thời Sênh và hệ thống cãi nhau, Diệp Dao đã tiến hóa xong, lúc này không thể nhìn ra hình dáng con người của cô ta nữa.
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi đánh giá cô ta thì cô ta mở trừng mắt ra.
“A…” Một đám người đã tránh ra xa cô ta kinh hô lên.
Bùi Diệp cũng bị người kéo ra xa, đề phòng nhìn chằm chằm vào Diệp Dao đã biến đổi.
Thời Sênh lại lấy dạ minh châu ra, bóng tối bị xua tan, mọi người giờ mới nhìn rõ hoàn toàn Diệp Dao.
Lúc này cô ta lớn gấp rưỡi người bình thường, hai bên sườn mọc ra những cái gai cứng ngắc, làn da cũng biến đổi thành lân giáp, chỉ có cái bụng vẫn là da của con người, quần áo bị rách tơi tả vẫn còn bám đầy trên người cô ta.
Đột nhiên, Diệp Dao như bị ánh sáng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô ta đưa tay lên chắn tầm mắt, sau đó thong thả đứng lên khỏi mặt đất.
Cô ta vẫn duy trì gương mặt của con người, nhưng đôi con ngươi lại chuyển sang màu đỏ tươi, bên trong là vẻ lạnh như băng.
Cô ta quay đầu đánh giá xung quanh, sau đó yên lặng cúi nhìn bụng mình, thong thả vuốt ve, lưu luyến sờ soạng hai ba cá, sau đó móng tay lập tức mọc dài ra, đâm xuống bụng.
Máu tươi từ trên bụng bắn xuống đất, máu thịt từ bên trong lộ ra ngoài.
“Ọe…”
Không biết là ai không nhịn nổi nữa, lập tức nôn đầy ra đất.
Đây là trơ mắt nhìn một người tự mổ bụng mình, không đúng, là một quái vật…
“Gϊếŧ cô ta, mau gϊếŧ cô ta đi.” Đây rõ ràng không phải người mà là quái vật.
Thời Sênh quơ quơ thiết kiếm, nhanh chóng chém vào bụng cô ta, bên trong bụng cô ta có lẽ chính là một quả trứng, cái thân thể này chỉ là lọ đựng mà thôi.
Diệp Dao đào thứ ở trong bụng ra ngoài, Thời Sênh đột nhiên chém tới, cô ta đưa cánh tay ra chắn theo bản năng.
Thiết kiếm chém đứt cánh tay như cắt đậu hũ, sắc mặt Diệp Dao đột nhiên dữ tợn, đủ loại biểu tình hiện ra trên mặt.
“Cứu… Tôi…” Đây là giọng của Diệp Dao.
Vừa đau đớn, vừa bất lực.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta lại nâng cánh tay còn chưa bị chặt đứt lên, lôi thứ ở trong bụng ra.
Thời Sênh lạnh hết cả người, chém lung tung xuống.
Thân thể Diệp Dao bảo vệ thứ trong bụng theo bản năng, tình nguyện dùng cơ thể chắn kiếm, tuyệt đối không để bụng lộ ra ngoài.
“Cứu tôi… A…” Biểu tình trên mặt Diệp Dao cực kỳ quỷ di, như thể có hai người đang khống chế thân thể của cô ta.
Rốt cuộc, Diệp Dao cũng lôi được thứ ở trong bụng ra.
Một đống đen sì sì, bên trên đầy máu vào chất lỏng dính sền sệt.
Hai tay Diệp Dao cầm lấy nó, cả người run rẩy, sau đó cô ta ngã ngồi xuống, mắt nhắm lại, ngã trên mặt đất, không biết là sống hay chết.
Lân giáp và gai nhọn trên người cô ta nhanh chóng biến mất, khôi phục lại dáng vẻ con người.
“Ọe…” Về dáng vẻ con người rồi, tình trạng nhìn càng máu me hơn.
“Tức…” Thứ trong tay Diệp Dao đột nhiên động đậy, nó thong thả giãn thân thể ra. Cơ thể nó không khác con người lắm, nhưng khuôn mặt kia…
Giống hệt với pho tượng đá mà Thời Sênh đã ném ra ngoài.
“Pằng!”
“Pằng pằng pằng!”
Không biết ai nổ súng đầu tiên, dù sao đến cuối cùng, những người có súng đều nhắm hết vào vật sống đó, đạn bay loạn khắp nơi, tiếng súng rền vang, trường hợp hoàn toàn không thể khống chế được.
A Ngộ kéo Tô Niệm Chi về phía sau đám người, nếu thiếu gia xông lên thì chắc chắn sẽ chết ngay, có chết hắn cũng không thể buông thiếu gia ra được.
Nhưng Tô Niệm Chi giãy giụa cũng không mạnh lắm, có lẽ hắn cũng bị dọa bởi chuyện vừa xảy ra trước mắt kia.
Tiểu quái vật bị đạn bắn trúng nhưng lại chẳng bị sao hết, chỉ kêu “chít chít” hai tiếng, sau đó bắn mạnh về phía một người.
Thân mình nó như đạn pháo, trực tiếp xuyên qua ngực người kia.
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, người đầu tiên vừa trúng đòn, người thứ hai bên cạnh cũng trúng luôn.
Tiểu quái vật cả người dính máu lập tức lớn lên trông thấy, đại khái nó như lĩnh ngộ được kỹ năng tăng cấp, lập tức hấp thụ sạch máu của hai người vừa chết kia.
Chờ nó dừng lại, tiểu quái vật đã lớn như trẻ con mười tuổi rồi.
Thời kỳ sơ sinh bọn họ còn không đối phó được chứ nói gì tới thời kỳ nhi đồng.
Những người này đều hét chói tai chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài là nước, bọn họ cắn răng một cái rồi nhảy cả vào trong, rất nhanh bơi về phía xa, còn chưa bơi được bao xa thì tất cả đã chìm vào trong nước.
Ở trong này không an toàn, ra ngoài cũng không an toàn.
Lúc này, trong sơn động chỉ còn lại Bùi Diệp, Bàng Kha, Tô Niệm Chi, A Ngộ, Thời Sênh và hai thành viên khác của đoàn khảo cổ.
Vừa rồi bọn họ cũng muốn chạy ra ngoài, nhưng tiểu quái vật đã chắn mất đường ra, bọn họ không chạy được.
Dù là Bùi Diệp thì khi đối mặt với sinh vật không rõ lai lịch kia, vẻ mặt cũng phải thay đổi, chỉ có Thời Sênh nhìn chằm chằm vào tiểu quái vật, tựa như muốn tìm ra một đóa hoa trên người nó vậy.
“Tức…” Tiểu quái vật kêu lên một tiếng bén nhọn với Thời Sênh, sau đó gằn từng tiếng ngọng ngịu, “Ta… về… rồi…”