Tương Thanh thề, hắn chưa từng gặp qua người nào cổ quái như thế, bị người bắt gặp trèo tường mà còn mời mình cùng đi vào.
Đây không phải là người… bị thần kinh đấy chứ?
Hắn không tin một người bình thường sẽ bình tĩnh như thế.
Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái. Tương Thanh lập tức đề phòng, cơ bắp cả người căng chặt, tay đã sờ tới bên hông, chỉ cần Thời Sênh có hành động kỳ lạ là hắn sẽ rút súng ra ngây lập tức.
Nhưng Thời Sênh cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi thu lại tầm mắt, đi về phía cửa.
Tương Thanh nhìn cô biến mất sau cánh cửa, tay đặt bên hông cũng chậm rãi buông lỏng. Hắn thở phào một hơi, nhìn quanh bốn phía, sau đó cũng đi về phía cái cửa kia.
Hoa Cẩm Viên rất lớn, nơi này có mấy đài đồng thời biểu diễn, từ cửa chính đi vào sẽ xuyên qua một hành lang thật dài, đi qua hành lang liền nhìn thấy một sân khấu kịch.
Nơi này rất im ắng, chứng tỏ những người kia không tới đây.
Thời Sênh tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi gặp không ít người. Từ cuộc trao đổi của những người đó mà cô đi được tới địa điểm cụ thể.
Đến khi cô tới được nơi đó, lại phát hiện ra cần giấy chứng minh thân phận.
“Những người này có phải có âm mưu gì không? Nghiệm chứng một lần rồi lại còn phải nghiệm chứng lần hai nữa?” Thời Sênh nhìn chằm chằm về phía bên kia thì thầm, tức giận nha!
“Cô muốn vào làm gì?” Tương Thanh vẫn luôn đi sau Thời Sênh, thấy cô ghé vào nơi này, hắn biết cô không có giấy chứng minh thân phận.
Thời Sênh liếc hắn một cái, “Liên quan gì tới anh.”
Tương Thanh nhún vai, hắn đi qua Thời Sênh, nghênh ngang tiến vào cửa, lấy thẻ ra đưa cho bồi bàn, bồi bàn nhìn thoáng qua rồi gật đầu ý bảo hắn có thể tiến vào.
Thời Sênh: “…” Mọe kiếp!
Mi có thể đi vào sao còn phải trèo tường, bị bệnh à?
Đợi đã nào, đại thần, cho ta theo với!
Thời Sênh lại trèo mái nhà vào, rốt cuộc vì sao mình lại tới đây, vì sao chứ?
Nghĩ ngợi nửa ngày, Thời Sênh cảm thấy có lẽ vì ở cạnh Tô Niệm Chi quá lâu nên bị lây virus có tên là bại não từ hắn mất rồi.
Nơi cô lẻn vào hình như là phòng để quần áo biểu diễn, ánh sáng mờ mờ, bên ngoài hành lang đầy tiếng bước chân đi lại.
“Tách!” Đèn đột nhiên bị người bật lên.
Bên ngoài tràn vào một đám người, “Nhanh lên, thời gian quá gấp rồi, mấy bộ bên kia, còn có bên kia nữa, lấy hết đi.”
Sau một tiếng giục, mọi người vội vàng mang đồ ra ngoài, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Thời Sênh chờ bên ngoài yên tĩnh rồi mới mở cửa đi ra. Cô nhìn hai đầu, theo trực giác đi về phía bên trái.
Bên đó có một cầu thang, có người gác, Thời Sênh ngơ ra, nơi này…
Sao lại có nhiều người canh giữ như thế, mọe!
Thời Sênh nhìn nhìn mấy cái camera theo dõi, đầu tiên giải quyết mấy cái camera này, giải quyết hai tên bảo vệ, nhanh như chớp vọt vào trong đám người.
Hôm nay hình như là ngày rất quan trọng, những người này cho dù phát hiện ra không ổn cũng sẽ không tùy tiện hủy bỏ, chỉ biết âm thầm tìm kiếm người.
Sự thật không khác Thời Sênh nghĩ là bao, người của Hoa Cẩm Viên phát hiện người của mình bị đánh ngất nhưng cũng không gióng trống khua chiêng.
Ở bên ngoài chỉ nhìn thấy một ít người già, nhưng vào trong mới phát hiện ra có không ít người trẻ.
Nhóm lão đại chắc phải chờ tới phút cuối mới ra mặt.
Thường thì mấy người tai to mặt lớn luôn xuất hiện cuối cùng mà.
“Hắc!” Tương Thanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, tầm mắt đảo quanh một vòng, “Cô đang làm gì thế?”
Hắn nhìn thấy cô từ trên đi xuống. Cô xuống không bao lâu, không khí nơi này liền có chút không thích hợp.
“Xử lý hai người thôi mà.”
Tương Thanh không ngờ lại là đáp án như thế này, ai mà nghĩ cô ấy còn lớn tiếng nói ra như thế chứ, “Cô… cô… Sao cô lại làm kinh động tới bọn họ rồi?”
Không phải cô ấy lẻn vào sao? Vì sao phải xử lý hai người?
Thời Sênh liếc mắt coi thường: “Không đánh ngất thì sao tôi xuống dưới được?”
Tương Thanh nghẹn nghẹn, rốt cuộc là cô ấy lên trên bằng cách nào chứ?
“Nơi này ở đâu cũng có camera, sao cô xử lý hai người họ mà còn chưa bị phát hiện ra chứ?”
“Làm kẻ trộm còn muốn tôi dạy cho anh nữa?” Thời Sênh hèn mọn, “Tất nhiên là phải phá hỏng camera trước, cái này không phải là bình thường sao?”
Tương Thanh: “…” What?
Mấu chốt là nơi nào cũng có theo dõi, cô làm thế nào mà phá hỏng camera được?
“Khụ khụ, xin lỗi các vị, hiện có chút chuyện xảy ra, xin mọi người dời bước tới Liên Hoa Các.”
“Sao lại thế? Sao tự nhiên lại đổi chỗ rồi?”
“Khi nào mới bắt đầu chứ? Đã kéo dài thời gian lắm rồi…”
“Aizz, đi thôi, đi thôi, không phải chỉ là đổi chỗ thôi sao, coi như rèn luyện.”
Có người không muốn nhưng cũng có người tình nguyện. Đám người hơi hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía Liên Hoa Các.
“Chút nữa sẽ tiến hành kiểm tra, cô không có thẻ hội viên, làm sao mà vào được?” Tương Thanh đi bên cạnh Thời Sênh, hạ giọng hỏi cô.
Thời Sênh nhìn tiểu thịt tươi bên cạnh, tôn trọng nguyên tắc mọi người cùng làm ăn trộm, cô liền mở miệng, “Không biết.”
Khóe miệng Tương Thanh giật giật, phía trước đã là cửa vào Liên Hoa Các, rất nhanh sẽ kiểm tra tới bọn họ, vậy mà cô ấy còn trấn định như thế.
“Tôi nói…” Tương Thanh vừa quay đầu liền ngẩn ra, người đâu rồi?
Hắn đưa mắt nhìn quanh nhưng cũng không thấy người đâu.
Mẹ ơi, ban ngày ban mặt mà gặp ma à?
Tương Thanh ngơ ngác tiến vào Liên Hoa Các, vừa vào đã thấy Thời Sênh bưng sâm banh đứng ở một góc.
Tương Thanh: “…” Khẳng định là gặp ma, nếu không sao cô ấy lại vào trước cả mình chứ?
Nhóm lão đại có chỗ ngồi, đám người trẻ hơn thì chỉ có thể đứng, Tương Thanh nghĩ nghĩ liền dịch tới gần Thời Sênh.
Cái này đại khái chính là…
Tình chiến hữu cách mạng cùng vượt tường.
“Vừa rồi cô vào bằng cách nào? Sao tôi không nhìn thấy cô?” Tương Thanh tò mò.
Thời Sênh híp mắt, cười dịu dàng. “Cho anh thấy thì tôi còn có thể đi vào sao?”
Những lời này tuyệt đối không dịu dàng, thậm chí tràn đầy ác ý.
“Cũng đúng…” Làm được chuyện này khẳng định là phải có bản lĩnh riêng. Tương Thanh không tiếp tục hỏi mà đổi sang đề tài khác, “Này, cô cũng tới vì Kim Long Ấn Giám à?”
“Kim Long Ấn Giám là cái gì?” Nghe cũng chưa từng nghe, cô tới đây chỉ vì cô gái kia nói cho cô địa chỉ này, rốt cuộc ở đây có thứ gì chứ?
“Hả?” Tương Thanh cực kỳ ngạc nhiên, “Cô không biết? Vậy cô vào đây làm gì?”
Hôm nay ở dây chỉ bán Kim Long Ấn Giám, chẳng lẽ tin tức của hắn sai rồi? Nhưng nhiều lão làng trong giới tới đây như thế, chắc chắn không phải tin tức giả rồi.
Thời Sênh xì một tiếng, “Tôi muốn nhìn xem cái thứ hại ông đây bị đuổi gϊếŧ mấy tháng đó là cái thứ gì?”
Ngoại trừ đám người cô gặp ở trong sơn thôn kia, sau đó tuy rằng cô đã tránh được rất nhiều lần nhưng vẫn có không ít kẻ tới tìm cô.
Tương Thanh đánh giá Thời Sênh lại một lần nữa, ngậm miệng không nói chuyện.
Hoa Cẩm Viên là chủ sự nên tất nhiên phải đứng ra chủ trì, nói là xem diễn kịch, thực tế là bán đấu giá, mà thứ được bán đấu giá chỉ có duy nhất một chiếc – Kim Long Ấn Giám.
Nhìn đến thứ xuất hiện trên màn ảnh lớn, Thời Sênh đột nhiên hiểu ra tại sao thứ đồ chơi này lại được nhiều người chú ý như thế.
Kim Long Ấn Giám kia chính là điếu trụy* của Diệp Dao.
* Điếu trụy: Mặt dây chuyền.
Đồ của Diệp Dao là giả, vậy thứ này 90% là thật rồi.
Người trẻ tới đây đều là để mở mang kiến thức, tham gia đấu giá chỉ có nhóm lão đại mà thôi.
Thời Sênh nhìn bọn họ giơ thẻ bài, giá mỗi lúc một tăng lên, càng lúc càng cao hơn.