Tô Niệm Chi chẳng những biếи ŧɦái mà còn rất phiền.
Đây là kết luận Thời Sênh rút ra được sau khi bị Tô Niệm Chi “theo dõi”.
Cô hung dữ móc kiếm ra, Tô Niệm Chi lập tức ôm đùi cô gọi “chị” luôn.
Chưa thấy qua tên nào không biết xấu hổ như thế.
So với Tô Niệm Chi thì BOY ngay thẳng thỉnh thoảng có tí mưu mô vẫn ưa nhìn hơn nhiều.
“Khi nào chúng ta gϊếŧ người?”
“Gϊếŧ cái quỷ ấy, anh có thấy người nào không hả?” Thời Sênh tức giận đáp lại.
Nơi này ngay cả ma cũng chẳng thấy một con.
Cho nên cô luẩn quẩn trong này làm cái gì chứ?
Thời Sênh nghĩ có khi mình bị cái tên Tô Niệm Chi này làm cho bại não luôn rồi.
Quả nhiên không thể quá thân cận với bọn bại não khác, dễ bị lây.
“Thấy mà.” Tô Niệm Chi gật đầu, hắn chỉ vào một lối rẽ bên cạnh, “Kia không phải người à?”
Thời Sênh nhìn Tô Niệm Chi với vẻ mặt như thấy quỷ, sau đó mới nhìn về hướng hắn chỉ.
Có tường chắn mất tầm mắt nên cô chỉ có thể lùi về phía sau hai bước, sau đó mới có thể cầm đèn rọi về bên đó.
“Lấy đâu ra người?” Hoàn toàn trống không, đừng nói người, bóng ma cũng chẳng thấy.
“Quái lạ, rõ ràng tôi có thấy mà.” Tô Niệm Chi đi về phía đó, “Sao lại không thấy nữa rồi. A Ngộ, cậu có nhìn thấy không?”
A Ngộ đi ở đằng sau, hắn còn chưa đi tới chỗ này, sao có thể nhìn thấy cái gì chứ?
Thời Sênh lại nhìn thêm vài lần, chắc chắn là không có gì rồi mới tiếp tục tiến lên.
Tô Niệm Chi rối rắm hồi lâu lại tiếp tục đuổi theo Thời Sênh: “Tôi thật sự thấy có người mà… Chẳng lẽ là ma thật?”
Nói xong, hắn lại vui vẻ: “Nếu có thể bắt được ma để tôi nghiên cứu thì quá tốt rồi.”
Thời Sênh: “…” Ha ha, nếu có ma thì anh sẽ là người chết đầu tiên.
Còn muốn nghiên cứu nữa. Xuống dưới kia mà nghiên cứu, bại não!
Tô Niệm Chi nhớ mãi không quên cái kẻ mà hắn đã trông thấy, vì thế lại tiếp tục phổ cập tri thức khoa học mà hắn biết cho Thời Sênh nghe. Nhưng Thời Sênh là lão yêu quái, loại ma quỷ nào mà chẳng từng gặp qua rồi, vì thế mấy cái kiến thức của Tô Niệm Chi chẳng khác nào giáo trình ở nhà trẻ cả.
“Anh có thể làm hắn im mồm một lúc được không?” Thời Sênh nói với A Ngộ.
A Ngộ nhìn Tô Niệm Chi vẫn đang vui vẻ nói không thôi, lại nhìn Thời Sênh chuẩn bị tư thế móc kiếm ra, sau đó liền đi tới bên cạnh Tô Niệm Chi…
“A Ngộ!” Tô Niệm Chi gào lên, “Cậu dám đánh tôi ngất đi lần nữa xem.”
A Ngộ lặng lẽ nhìn về phía Thời Sênh, sao thiếu gia lại biết chứ?
Thời Sênh ho khan một tiếng, di dời tầm mắt, tỏ ra không biết gì hết.
“Hừ! Tiểu Bắc đã nói với tôi rồi!” Tô Niệm Chi lập tức bán đứng cô.
A Ngộ: “…” Từ lúc nào mà thiếu gia lại thân thiết với cô Ôn như thế, còn gọi Tiểu Bắc nữa chứ!
Thời Sênh: “…” Đồ lắm miệng!
A Ngộ lặng lẽ rụt tay về, trong lòng rối rắm, sau này phải làm thế nào mới đánh ngất thiếu gia được đây?
Chuyện mình làm thì mình phải tự chịu trách nhiệm. Thời Sênh đã chịu đựng Tô Niệm Chi phấn khởi phổ cập khoa học cho mình cả một đường, lúc này bạo lực xông lên.
Rầm!
Một bức tường đổ xuống, mùi vị khó ngửi từ bên kia tràn xang, lửa màu lam đậm đột nhiên sáng lên bốn phía.
Thứ hiện ra trước mặt Thời Sênh không phải là đường hầm nhỏ hẹp mà là một căn phòng đá khác.
Căn phòng này rất lớn nhưng lại chỉ có hai cỗ quan tài, ngoài ra chẳng còn gì hết.
Đi xuống lâu như thế, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai cỗ quan tài, giờ Thời Sênh mới cảm thấy thế này mới đúng là trộm mộ.
Chứ như lúc trước thì chẳng khác nào đang đi trong mê cung.
“Đây là nơi nào?” Có quan tài, có phải chủ mộ này không? Thế cũng hơi xấu nhỉ… Tô Niệm Chi ngó nghiêng đánh giá bên trong, cũng không có ý tiến vào, tròng mắt hắn đảo tròn, sau đó nhìn Thời Sênh: “Tiểu Bắc, cô vào trước đi.”
“Sao anh không vào?” Thời Sênh trợn trắng mắt.
Tô Niệm Chi lắc đầu, “Cô khủng hơn, cô đi trước.”
Thời Sênh túm lấy Tô Niệm Chi, hắn bị đẩy một cái liền trực tiếp ngã vào trong.
A Ngộ đứng ở phía sau, thấy Tô Niệm Chi bị Thời Sênh đẩy mạnh vào thì cũng nhanh chạy theo.
“Thiếu gia? Ngài không sao chứ?” Đã bảo đừng có chọc cô ấy, cô gái này một lời không hợp liền đánh người. Cô ấy là người ngài có thể chọc vào sao?
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, đứng ở bên ngoài nhìn hai người bọn họ: “Giác ngộ hiến thân vì sự nghiệp cũng không có thì về nhà mà ngủ đi.”
“Thế sao cô không vào?” Tô Niệm Chi không phục.
Thời Sênh nhún vai với vẻ thoải mái, “Tôi chẳng có sự nghiệp gì, không cần phải hiến thân, chờ các người chắc chắn không bị làm sao thì tôi mới vào.”
A Ngộ: “…”
Đột nhiên cảm thấy tiết tháo của thiếu gia nhà mình còn có thể cứu vãn một tí.
Tô Niệm Chi và A Ngộ đợi ở trong một hồi. Thời Sênh nhìn bọn họ vẫn vui vẻ mới đi vào.
“Thiếu gia, nhìn ở đây đi.” A Ngộ chiếu đèn về phía tường của căn phòng: “Đây là… bích họa?”
Trên tường có khắc một ít hình thù, đường cong lung tung hết cả lên, ở giữa còn có vài vòng tròn khó hiểu.
Trên các bức tường trong phòng đều có loại đồ án này.
“Tôi đã từng thấy hình vẽ này.” Tô Niệm Chi bảo A Ngộ đưa túi cho mình, hắn lục lọi một hồi mới lôi ra được một tờ giấy.
“Hai người xem.”
Thời Sênh liếc nhìn về phía tờ giấy trên tay Tô Niệm Chi, đúng là hình vẽ trên giấy giống hệt với đồ án trên tường.
Chỉ là đường con vào các hình tròn phân bổ hơi khác.
Rắc rắc…
Uỳnh rầm rầm…
Tường bên cạnh đột nhiên chuyển động, có ánh sáng từ bên kia lọt sang, A Ngộ lập tức kéo Tô Niệm Chi trốn tới phía sau quan tài trước.
Thời Sênh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Vách tường chậm rãi dịch chuyển, mặt đất hơi rung động, ánh sáng càng lúc càng mạnh, người bên kia cũng dần dần lộ ra.
“Có cái gì đó!” Bên kia có tiếng hô to, Thời Sênh chợt nghe một loạt tiếng lên đạn.
Mọi ánh sáng đều tập trung lên người Thời Sênh, có người chần chừ lên tiếng, “Là… Ôn Bắc?”
Có một người bên ngoài cầm súng tiến vào, cẩn thận đánh giá xung quanh, sau khi xác nhận đúng là người thì mới nói với mấy người phía sau: “Là Ôn Bắc.”
Sau khi cùng bọn nữ chính tách ra, tính tới giờ cũng qua hơn mười ngày, những người này hiện tại đều có vẻ chật vật.
Mọi người đi vào trong phòng, đội ngũ khổng lồ hiện đã giảm một nửa nhân số.
“Ôn Bắc, sao cô có thể ở trong này?” Người đàn ông lần trước vọt tới bên người nữ chính đầu tiên kỳ quái đánh giá Thời Sênh, giọng nói đầy vẻ chất vấn.
Người này tên là Bàng Kha, là cánh tay đắc lực của nam chính.
Thời Sênh lập tức mở ra hình thức bùng cháy, “Tôi ở đâu thì liên quan rắm gì tới anh. Mộ này là nhà anh mở à?”
Bàng Kha: “…” Ăn thuốc nổ à?
Ánh mắt Bàng Kha dừng ở sau lưng Thời Sênh, bên kia đúng là chỗ mà Thời Sênh mới bổ ra.
Thanh âm ban nãy họ nghe được là cái này phải không?
Không có mùi thuốc nổ, cô ta làm thế nào để nổ tung tường này ra được?
Dọc theo đường đi, lộ tuyến của bọn họ đôi khi cắt ngang hoặc trùng với lộ tuyến của Thời Sênh, nên thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy một vài chỗ bị đập phá mạnh mẽ như thế này.
Bàng Kha nghi hoặc, lực phá hoại như thế này làm sao có thể do sức người gây ra được, rốt cuộc cô ta làm như thế nào?
“Bàng Kha.”
Bàng Kha thu hồi tầm mắt, nhanh chóng trở về bên cạnh Bùi Diệp, “Lão đại, anh nhìn bên kia xem.”
Bùi Diệp cũng đã nhìn thấy, tuy trong lòng cũng hơi nghi hoặc nhưng trên mặt không biểu lộ ra điều gì, “Kiểm tra xung quanh.”
Bàng Kha gật đầu, thúc giục mọi người nhanh chóng thăm dò bốn phía, mặc kệ có phải người có lòng mang kế hoạch nham hiểm hay không, còn an toàn hơn là đụng phải mấy thứ này nọ đột nhiên nhảy ra.