“Thế cô muốn làm gì tôi? Báo thù cho anh ta à?” Thời Sênh dùng thiết kiếm làm gậy chống, soi đèn pin về phía Hiểu Đình.
Hiểu Đình nghẹn lời trong chốc lát, căn bản là cô ta không phải đối thủ của Ôn Bắc.
Sao có thể báo thù cho Háo Tử được?
Thời Sênh tiếp tục nói: “Nếu cô quan tâm anh ta như thế, vì sao không tới nhìn anh ta lần cuối đi?”
Sắc mặt của Hiểu Đình chuyển thành trắng bệch, thân mình không tự chủ được mà lui về sau, nước mắt tràn mi, hai tay đè lên ngực, bộ dáng như cực kỳ khó chịu.
“Sợ? Sợ mình cũng sẽ trở thành như anh ta phải không?” Giọng của Thời Sênh tràn đầy ác ý.
Hiểu Đình càng lui lại xa hơn, “Không phải… Là cô gϊếŧ anh ấy, cô là hung thủ.”
“Mắt nào của cô nhìn thấy tôi gϊếŧ anh ta?” Thời Sênh dùng thiết kiếm chỉ về phía thi thể, “Thiếu một cánh tay sẽ chết người à?”
Cái tội này bản cô nương đây không gánh được!
“Là cô…” Hiểu Đình hoàn toàn không nghe Thời Sênh nói, một mực nhận định cô chính là hung thủ gϊếŧ Háo Tử.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang và bọn Diệp Dao đi chậm hơi, giờ mới đuổi tới nơi, “Sao lại thế này?”
“Cô ta, cô gϊếŧ gϊếŧ Háo Tử rồi.” Hiểu Đình chỉ vào Thời Sênh, “Chính cô ta gϊếŧ Háo Tử.”
“Háo Tử…”
Mọi người nhìn về phía cái xác đang nằm, tuy không nhìn thấy mặt nhưng từ trang phục có thể khẳng định đó chính là Háo Tử.
“Ôn Bắc! Chuyện gì thế này?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang lớn giọng quát hỏi, thanh âm truyền đi trong hành lang rất xa rồi mất hút.
“Quỷ mới biết.” Không phải ông gϊếŧ, ông biết được chuyện gì xảy ra, bại não!
Hiển nhiên người bên kia không nghĩ như thế. Hiểu Đình tỏ ra đau khổ tới cực điểm, “Háo Tử không có thù oán gì với cô, sao cô lại gϊếŧ anh ấy?”
Thời Sênh: “…” Tức giận rồi!
Đã bảo ông đây không gϊếŧ cơ mà!
Thời Sênh hít sâu một hơi, kiêu ngạo chống nạnh nói, “Dù tôi gϊếŧ anh ta thật, cô có dám báo thù không? Cô có đánh thắng được tôi không?”
Thanh âm nức nở của Hiểu Đình lập tức tắt lịm.
Chưa thấy ai gϊếŧ người còn kiêu ngạo như thế.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Nhắc lại lần nữa, ông đây không gϊếŧ anh ta. Anh ta chết thế nào, ai muốn biết thì tự xuống đó mà hỏi anh ta.”
Đám người này thật là, nói trong hòa bình thì không chịu tin, cứ phải bức cô dùng bạo lực mới được.
“Các người có ai muốn xuống đó không? Tôi đây có thể miễn phí tiễn cho một đoạn đường.” Thời Sênh chọc chọc thiết kiếm.
Năm người đều đồng loạt lui về sau.
“Ha…” Thời Sênh phát ra một từ đơn âm tiết, tiếp tục uy hϊếp, “Có giỏi thì đừng đi theo ông đây, nếu không ông đây chắc chắn có thể đưa các ngươi đi với nhau đủ một bàn mạt chược.”
Thời Sênh bước qua thi thể của Háo Tử, đột nhiên mắt cá chân truyền tới một trận lạnh lẽo, cả người cô đổ nhào về phía trước, đôi mắt Thời Sênh trợn to.
Mẹ kiếp nhà nó!
Ăn vạ!
Alo, chú cảnh sát, ở đây có kẻ ăn vạ! À nhầm, có thi thể ăn vạ!
Thời Sênh dùng thiết kiếm chống đỡ lấy người, thân mình nhảy sang bên, rút cái chân đang bị thi thể kia nắm ra, vung kiếm đáp trả, thiết kiếm chém thẳng xuống thi thể.
Thời Sênh chống tay vào tường mới coi như đứng vững được, thi thể kia lăn ngay dưới chân cô, chất lỏng màu đen từ trong cái xác chảy ra.
Cái xác vẫn còn đang run rẩy, còn có bộ dáng như muốn đứng lên, Thời Sênh lại vội vàng bổ thêm một kiếm.
Thi thể run rẩy vài cái rồi mới nằm im.
Thời Sênh nhảy tới một chỗ sạch sẽ, nhặt đèn pin lên, chiếu khắp người mình mấy lần, chắc chắn không bị dính thứ gì kỳ quái rồi mới cảm thấy yên tâm.
Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy năm người bên phe nữ chính đang nhìn mình chằm chằm, hình như còn đang bị dọa choáng váng.
Thời Sênh nhìn cái xác rồi nhún nhún vai, “Được rồi, giờ thì có thể tính là ta đã… gϊếŧ xác chết đúng không?”
Dù sao trước đó anh ta cũng đã chết rồi, Thời Sênh rất chắc chắn, nếu anh ta không chết thì cô sẽ không do dự mà bổ thêm một kiếm nữa.
Xem ra sau khi thành xác chết thì vẫn không dừng lại, không chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể đột nhiên nhảy dựng lên ăn vạ ấy chứ.
Đáng sợ!
[…] Hình như Ký chủ lại lĩnh ngộ được thêm kỹ năng kỳ quái gì đó.
“Hu hu hu… Tôi muốn về nhà.” Hiểu Đình đột nhiên khóc lớn.
Tiếng khóc truyền đi thật xa, nghe như tiếng quỷ khóc vậy.
Thời Sênh: “…” Rốt cuộc là ai triệu hồi cái loại thích hố chết đồng đội thế này?
Có cô ta ở đây, cả đội chết hết là điều không tránh khỏi.
Thời Sênh thừa dịp bọn họ an ủi Hiểu Đình liền rời đi. Một mình đi loạn trong mộ cổ, cô cũng không chắc mình đi được bao lâu, nhưng trên đường đi chưa từng gặp thứ gì kỳ quái cả.
Nhưng cái mộ cổ này đúng là quá lớn, phải làm sao để ra ngoài đây?
Thời Sênh thử chém để xông ra, nhưng dù cô có chém bao nhiêu bức vách thì phía bên kia vẫn chỉ là hành lang.
Ừm, trước sau trái phải cũng y như nhau, dường như cô đã lọt vào mê cung vậy.
Người thời cổ đại có thể xây dựng được một cái mộ quy mô lớn thế này cũng thật trâu bò hết sức.
Thời Sênh xoa xoa cằm nói thầm, “Nó không thể không có nóc chứ?”
Đi lên trên là được rồi!
Thời Sênh lập tức xuất hết bạo lực đập vỡ phía trên hành lang, thanh âm phá phách không ngừng truyền khắp mộ cổ, làm cho những người ở trong này không ngừng run rẩy, chỉ sợ mộ cổ sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng ngoại trừ thanh âm rầm rầm đó, mộ cổ cũng không hề sập xuống.
Thời Sênh một đường đào tới tận trên cùng, cuối cùng đau khổ khi phát hiện ra tầng cao nhất là đá.
Nguyên chủ đi vào từ giữa sườn núi, bọn họ luôn đi xuống dưới, bên trên là đá cũng là bình thường.
Nếu là một ngọn núi, vậy cứ đào ngang là có thể chui ra rồi!
[…] Một cái mộ cổ rõ đẹp không biết bị cô đào thành cái dạng gì nữa?
Làm nhiệm vụ là làm như thế sao? Có thể thục nữ một chút không hả?
“Nguyện vọng của nguyên chủ không phải là ra được bên ngoài sao? Ta làm thế này có gì mà không đúng?” Thời Sênh vừa đào tường vừa đáp lại Hệ thống.
[…] Cách đi ra ngoài bình thường không phải như thế đâu nha! Đáng ra cô phải trải qua ngàn vạn khó khăn, hung hiểm, đi xuyên qua các loại sương mù rồi mới ra ngoài trong trạng thái sống sót sau tai nạn mới đúng!
Đây đều là motip bình thường trong các tiểu thuyết, cô nhìn xem cô đang làm cái gì hả?
Chủ nhân mộ cổ này sẽ sống lại để đánh chết cô đấy!
Ầm rầm rầm!
Thời Sênh lại đào xuyên qua một bức tường nữa, “Tôi có thể đánh đồng với đám điêu dân này sao?”
Bản cô nương đây còn muốn chinh phục cả vũ trụ đấy!
Sao có thể đi con đường tầm thường như đám bại não này được?
[…] Ha ha, cô bị bệnh thần kinh mà, sao có thể đánh đồng với người bình thường được.
“Ồ…” Thời Sênh đột nhiên phát ra một tiếng kỳ quái, hình như đã nhìn thấy thứ gì rất quái lạ.
[…] Cái gì?
Thời Sênh xuyên qua một đống đổ nát, cầm đèn pin chiếu về một hướng. Từ giữa những tảng đá vỡ nát có thể mơ hồ nhìn thấy một chút vải vóc lộ ra, “Đó là người à?”
[…] Làm sao mà nó biết được có phải người không chứ?
Hệ thống xem xét xung quanh một chút.
[Đúng là người rồi, đã chết.] Không chừng chính là cô gϊếŧ chết người ta đó.
“Nói đạo lý tí đi, ta là cái loại tùy tiện gϊếŧ người à?”
[…] Đúng thế đấy!
Thời Sênh bĩu môi khinh miệt, “Ít nhất ta phải treo cho họ một cái tội rồi mới gϊếŧ.”
[…] Cái này có gì đáng giá để khoe mẽ sao?
Thời Sênh lôi thi thể dưới đống đá ra, thân thể cứng ngắc và lạnh như băng, đã chết một thời gian rồi, rõ ràng không phải bị đống đá do cô phá tường đè chết.
Thời Sênh hừ hừ: “Nhìn đi, đã nói không phải tại ta rồi.”