Làm nghề này như họ, nếu không thực sự tìm được người đặc biệt phù hợp, thì mọi người đều không muốn có đối tượng.
Ai biết được mình hy sinh lúc nào, lại làm lỡ dở con gái nhà người ta.
Thế nên chó độc thân trong Cục Cảnh sát chất thành từng đống.
Từ khi Giang Túc đến, đàn chó độc thân này nhìn thấy hai người đổi đủ phương thức tình tứ với nhau, ngày ngày đều có thức ăn chó tươi mới nóng hổi, họ hoàn toàn không lo bị đói nữa.
Lật bàn, họ có muốn ăn quái đâu.
Các cô gái trẻ trong Cục Cảnh sát thì đều chăm chăm nhìn Giang Túc đầy thèm khát.
Nếu không phải vì có cô bạn gái hở chút là động chân động tay như Thời Sênh ở bên cạnh, có lẽ mấy cô gái kia đã xé xác Giang Túc ăn sạch rồi.
Thời Sênh đi từ trong phòng làm việc của Hà Tín ra, theo thói quen nhìn về phía Giang Túc ngồi, bên đó máy tính vẫn đang bật, nhưng không thấy người đâu nữa.
Thời Sênh hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Túc.
Chuông điện thoại vang lên trên bàn làm việc.
Không mang điện thoại theo à?
“Tìm Giang Túc à?” Lão Trương ngẩng đầu lên, “Tôi vừa thấy Giang Túc đi về phía toilet, chắc là đi toilet rồi.”
Thời Sênh đặt đồ xuống rồi đi về phía toilet, cửa toilet nam vẫn đóng, Thời Sênh gõ cửa, đồng nghiệp bên trong đi ra, thấy cô, anh ta thoáng giật mình một chút, rồi ngập ngừng nói: “Bên trong không có ai đâu.”
Không có ai à?
Cái tên thiểu năng Giang Túc kia đi đâu rồi?
Thời Sênh tìm khắp tầng này một vòng cũng không tìm thấy người, đang định lên tầng tìm, lúc đi qua cửa thang bộ lại chợt dừng lại.
Lớp kính hơi mờ lộ ra cảnh tượng bên trong.
Giang Túc bị dồn vào góc, mặt bị người ta che đi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang túm lấy xe đẩy, cô gái đứng trước mặt anh đang khom người như chuẩn bị hôn anh.
Thời Sênh nheo mắt, kéo cửa bước vào, tiếng động làm người bên trong giật mình, cô gái kia còn chưa kịp quay đầu, đột nhiên bị người ta đẩy sang bên cạnh tay vịn cầu thang.
Thời Sênh quỳ xuống trước mặt Giang Túc, sắc mặt anh tàn ác đến lạ thường, còn đáng sợ hơn cả lần đầu cô gặp anh.
“Giang Túc.” Thời Sênh khẽ gọi một tiếng.
Mắt Giang Túc hơi động đậy, chậm rãi tụ lại trên mặt Thời Sênh, “Tiểu Vũ…”
Giọng anh hơi nhỏ, mang theo chút run rẩy, khiến người ta nghe mà lòng khe khẽ xót xa.
“Ừm, em đây.” Thời Sênh ôm lấy mặt anh hôn, thừa lúc anh phân tâm, cẩn thận lấy con dao găm trong tay anh ra, cô gái vẫn đứng cạnh tay vịn cầu thang vừa nhìn thấy con dao kia, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thời Sênh cất dao găm đi, nhổm người lên ôm Giang Túc, sắc mặt anh mới dần dịu lại.
“Không sao rồi.”
Thời Sênh quay đầu nhìn cô gái kia, có lẽ vì khí thế trên người Thời Sênh quá đáng sợ, cô gái kia run lẩy bẩy.
Cô ta không mặc cảnh phục, hẳn không phải là người của Cục Cảnh sát.
Có thể tự do ra vào ở đây, vậy chỉ có thể là người nhà của cán bộ nào đó.
Ánh mắt Thời Sênh lạnh băng, “Người của tôi mà cô cũng dám chạm vào? To gan nhỉ!”
Thời Sênh hoàn toàn không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc. Cô ta phải cảm thấy may mắn vì cô ta còn chưa chạm vào Giang Túc, nếu không thì chỉ không đơn giản là bị đánh một trận thôi đâu.
Từ sau chuyện này, các cô gái trong Cục Cảnh sát cũng không dám mơ tưởng đến Giang Túc nữa.
Họ cũng không muốn bị đánh, còn mất việc như thế.
Cũng kể từ lúc đó, họ biết du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Thời Sênh đối với Giang Túc mãnh liệt thế nào, nhưng du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu này người khác cảm thấy vô cùng áp lực, khó mà chịu đựng nổi, còn bản thân Giang Túc lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Chu Du đánh Hoàng Cái, một người thích đánh, một người thích chịu, họ còn có thể nói gì được?
Nhưng cũng có người hâm mộ, tình cảm giữa hai người họ đã đạt đến mức mà họ không thể hiểu nổi, đến cảnh giới mà cả đời này họ cũng không thể có được.
Chỉ khi hai bên đều toàn tâm tin tưởng và đón nhận đối phương, mới có thể để một người không cảm thấy bất cứ ràng buộc nào trong du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt như thế.
Trong thế giới của anh ấy chỉ có cô ấy, cũng chỉ có thể chứa được cô ấy.
Về sau, những người không thể nào hiểu đó, lại vô cùng hâm mộ họ, không ai có thể chiều chuộng một người đủ 365 ngày, nhẫn nhịn toàn bộ tính khí nóng nảy của anh ấy như thế.
Ít ra, là họ không làm được.
Nhưng Tần Vũ làm được, cũng có lúc cô châm chọc khiêu khích Giang Túc, thậm chí còn chặn họng anh. Nhưng lúc cần chiều chuộng thì tuyệt đối không qua loa, dáng vẻ đó thực sự sắp chiều lên đến trời luôn rồi.
Đối với việc một chàng trai được một cô gái chiều chuộng thế này, ban đầu người của Cục Cảnh sát cũng không chịu nổi.
Dù sao trong chủ nghĩa đàn ông của họ, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, làm sao có thể để người khác chiều chuộng như phụ nữ được.
Nhưng bị cưỡng ép ăn thức ăn chó lâu quá rồi, cả đàn chó độc thân bắt đầu căm hận thói đời phàm tục, sao họ không gặp được một nàng dâu đỉnh như thế chứ?
Có nàng dâu đỉnh thế này, có phải chui gầm chạn họ cũng sẵn lòng!
…
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, con mau qua đây.” Lê Lan đứng trong phòng khách gọi, trong phòng khách đầy người, Thời Sênh đau đầu đẩy đám người ra.
“Mẹ, gì thế ạ?”
Lê Lan cầm hai bộ váy lễ phục lên, “Con thấy bộ nào đẹp? Mẹ mặc bộ này hay bộ này?”
“Cái này ạ.” Thời Sênh tùy tiện chỉ một cái.
Lê Lan nhìn chiếc váy, không vừa ý, “Nhưng mẹ thích màu này cơ.”
“Vậy cái kia.” Thời Sênh chỉ tay sang bên kia.
“Nhưng kiểu này không đẹp…”
Thời Sênh kéo Tần Dật đang nói chuyện với người khác, “Ba quản lý vợ ba đi!”
Thời Sênh chui tọt vào phòng ngủ như một làn khói, Giang Túc đang khoác áo ngoài, anh nhìn Thời Sênh bước vào, trên mặt khẽ mỉm cười.
“Chỉ đính hôn thôi mà, sao mọi người cứ như đi đánh trận thế.” Thời Sênh day day mi tâm.
“Chúng ta cũng có thể kết hôn luôn.”
“Thế thì mọi người sẽ càu nhàu chết em luôn.” Thời Sênh lườm anh một cái, anh tưởng cô không muốn thế sao?
Nhưng họ cứ đòi phải đính hôn trước, lúc nào Giang Túc có thể đứng lên được thì lúc đó kết hôn, nếu không, cả đời này cũng đừng nghĩ đến nữa.
Đáng xấu hổ nhất là Lê Lan còn giấu biến hộ khẩu đi.
“Hôm nay họ có đến không?”
“Ai cơ?”
“Cục An ninh Quốc gia.”
“Đến rồi, đang chờ ở dưới ấy, lát nữa em phải giao đồ cho họ, cuối cùng cũng có thể khiến họ biến cho khuất mắt.”
“Không phải em đã sớm lấy được rồi sao?” Thế mà cô còn treo họ lâu như vậy.
“Anh biết còn nói, im ngay!” Thời Sênh trừng mắt nhìn anh.
Giang Túc bật cười, dịu dàng nói, “Tiểu Vũ làm gì cũng đều đúng hết.”
May mắn làm sao, anh lại gặp được cô vào thời điểm thảm hại nhất.
Thời Sênh nhìn sang, mắt cong cong, đột nhiên bổ nhào về phía anh.
Giang Túc bị Thời Sênh đẩy ngã xuống giường, anh vội đỡ lấy eo cô, “Tiểu Vũ… Bên ngoài có người.”
Thời Sênh cười xấu xa, “Anh tưởng em định làm gì?”
Giang Túc: “…” Tư thế của em thế này, ai biết được em muốn làm gì?!
Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi môi mọng đỏ kia sao mà mê người đến thế, yết hầu Giang Túc khẽ động đậy lên xuống, hôn lên môi Thời Sênh.
“Tiểu Vũ, con ở trong đó làm gì vậy? Mau ra đây, sắp xuất phát rồi…” Giọng Tần Dật dập tắt ngọn lửa nóng bỏng mờ ám này.
Giang Túc ôm Thời Sênh thở gấp, hơi chán nản, “Tiểu Vũ, làm sao anh ra được bây giờ?”
Thời Sênh bò từ người Giang Túc dậy, nhìn thân dưới của anh, nhún vai vô tội, “Dù sao em cũng chẳng sao cả.”
Giang Túc trừng mắt nhìn cô, “Tại ai hả?”
“Là tại anh không chống cự được sự cám dỗ, còn trách em à?”
Sắc mặt Giang Túc chợt đỏ bừng lên, “Tại vì người đó là em.”