Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1: Thiên kim hào môn (1)




Chương 1 Thiên kim hào môn (1)

Thời Sênh là một tác giả chuyên đào hố không lấp, “thái giám”* vô số, là loại tác giả mẹ kế chuyên bức hại nam nữ chính điển hình, trong một ngày nắng ấm, mặt trời lên cao rực rỡ, cuối cùng đã hiểu ra một đạo lý…

Đào hố không lấp, sẽ gặp báo ứng.

*Thái giám: chơi chữ. Xuất phát từ tích cũ về Kỉ Hiểu Lam.

Một hôm, một đám thái giám quấn quít lấy Kỉ Hiểu Lam, bảo ông kể chuyện xưa. Kỉ Hiểu Lam không muốn nói nhưng đám thái giám này cứ làm phiền không buông, không có cách nào khác, ông nói: “Được rồi, để tôi kể một câu chuyện vậy… Ngày xưa, có một thái giám…” Sau đó ông khoanh tay mà đứng, bọn thái giám đợi hơn nửa ngày cũng không thấy ông kể tiếp khúc sau, vì thế liền hỏi: “Phần dưới đâu?” Kỉ Hiểu Lam nhún vai, nói: “Phần dưới? Phần dưới đã không còn nữa!” Sau đó cười to mà đi…
Trong văn chương nếu viết tiểu thuyết mà bỏ dở không hoàn thành thì không khác gì thái giám “trên có, dưới không có”, vì thế nó hay được dùng để chơi chữ với các tác giả chuyên đào hố không lấp.

Hiện tại cô đang ngồi trước một quyển sách cao tầm nửa người, trong suốt lóng lánh như thủy tinh, tâm tình nhức nhối.

Rõ ràng một giây trước đây cô còn đang viết tới một tình tiết cực kỳ cẩu huyết là nhân vật nam chính bị nhân vật nam phụ bẻ cong, nữ chủ chuẩn bị đi mài thẳng lại nam phụ, để nam chính trở về thân FA, sao chớp mắt một cái lại ở đây rồi?

Bà đây phải về nhà!

[Điều kiện trở về tôi đã đề cập qua, cô có 5 giây để chuẩn bị, vượt quá thời hạn coi như bỏ qua.] Thanh âm cứng nhắc, lạnh lùng như băng, không chứa chút sức sống nào vang lên.
Thời Sênh: “…”

Quả nhiên là hệ thống, không động coi như bỏ qua.

Thật là quá tàn nhẫn.

Mà lúc này, quyển sách thủy tinh kia bắt đầu đếm ngược.

5…

4…

3…

“Làm làm làm làm!” Thời Sênh vì cái mạng nhỏ của mình lập tức buông vũ khí đầu hàng, không có một chút cốt khí nào.

Cô phải về đào hố nữa…

Cô phải về viết tiểu thuyết máu chó nữa…

Cô phải đi về hành nam, nữ chính nữa…

Hắc hắc hắc, ai bảo cô là mẹ kế chứ?

Làm một tác giả quá quen thuộc trên văn đàn, cô là người chuyên… khụ khụ… làm cho tác phẩm của mình trở thành “thái giám”.

Nhưng cô vẫn hiểu rất rõ quy trình.

Lúc này, trên màn hình không còn xuất hiện đếm ngược nữa mà là ba hàng số liệu.

Họ tên: Thời Sênh

Chỉ số làm người: -100000

Tích lũy: 0

“Cái gì? Đơn giản thế à? Chỉ số trí lực, vũ lực, chỉ số tinh thần, chỉ số sắc đẹp đâu hết rồi? Rõ ràng cái này không đúng phong cách của văn chương rồi. Mà này, sao chỉ số làm người của tôi lại là -100000 vậy?”
Nhìn một dãy số kia, lòng Thời Sênh co rút, đau đớn cực kỳ, phải gϊếŧ hết một đống trứng vịt kia cô mới có thể về sao???

Vậy thì khi nào cô mới có thể về chứ hả?

Ngẫm lại, cô đâu có làm chuyện gϊếŧ người đốt nhà gì, sao lại bị ăn hành thế này?

[Tác giả là thần, bọn họ có thể sáng tạo nhân vật, cho nhân vật của mình sinh mệnh, phẩm chất, sáng tạo ra một thế giới mới, mà trong thế giới này, nhân vật chính luôn có số mệnh nghịch thiên. Nhưng không phải tác giả nào cũng tạo ra được nhân vật chính có sứ mệnh tương xứng với nhân phẩm, kết quả làm cho vô số vai phụ chết trong oan uổng, oán khí làn, thế giới gần như sắp sụp đổ. Nhiệm vụ của Ký Chủ là tiến vào những thế giới khác nhau, hoàn thành nguyện vọng cũng như giải trừ oan khuất cho các nhân vật phụ, tiêu trừ oán khí.]
Nói trắng ra chính là người xây lại cốt truyện.

“Mi còn chưa trả lời vấn đề của ta, tại sao chỉ số làm người của ông đây lại là tận -100000 hả???” Đây mới là vấn đề quan trọng vì nó liên quan tới việc có thể về nhà hay không đó.

[Nếu giá trị làm người của Ký Chủ vượt quá -200000, Ký Chủ sẽ chết.]

Dựa vào? Còn có cả giá trị giới hạn cuối cùng nữa hả?

Quá con mẹ nó được đấy!

[Bắt đầu dịch chuyển…]

“Mẹ nó!” Sao hệ thống này lại không bình thường thế hả? Không nói cho cô phần thưởng của nhiệm vụ à? Không có quà tặng cho tân thủ à? Không có hướng dẫn tu luyện à? Không có Kim chủ dẫn dắt à?

Thời Sênh chỉ vừa kịp chửi một câu thô lỗ thì trước mắt đã tối sầm…



“Tiểu thư, tới rồi.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai Thời Sênh.

Thời Sênh đột nhiên mở mắt ra, thấy mình đang ngồi trong xe, cửa xe bên cạnh đã được mở ra, một cô gái đứng bên ngoài khom lưng nhìn cô.
Thời Sênh: “…”

Hệ thống chết tiệt kia chẳng thèm giải thích đã ném mình tới đây, thật đáng chết.

“Tiểu thư? Cô không khỏe sao?” Cô gái thấy sắc mặt Thời Sênh không tốt thì hơi lo lắng: “Nếu không cô cứ ở trong xe nghỉ ngơi một chút đi? Thời gian tổ chức tiệc cũng chưa bắt đầu đâu.”

“Ừ.” Bình tĩnh, bình tĩnh, bảo bảo ta giờ đang dùng thân thể người khác.

Trong khi cô gái kia nói, Thời Sênh đang chuẩn bị tiếp nhận cốt truyện và ký ức của thân thể này.

Cô gái đóng cửa xe lại, ngồi trên ghế phụ, Thời Sênh nhắm mắt tiếp thu nốt cốt truyện này.

[Có đồng ý tiếp nhận cốt truyện và ký ức nhân vật không? Có/Không?]

Thanh âm băng lạnh của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu Thời Sênh, cô hít sâu một hơi, đáp lên trong đầu “Có.”

[Đang chuyển cốt truyện…]
Đột nhiên, đầu Thời Sênh như bị người ta nhét vào một cục sắt, đau đớn vo cùng, vô số những đoạn nội dung ngắn hiện lên trong đầu cô.

Cô cắn răng để không phát ra âm thanh, miễn cho người trước mặt lại chú ý.

Nguyên chủ tên là Hứa Thừa Nguyệt, phú nhị đại, rất được người nhà cưng chiều, vừa vào đại học đã đính hôn với Nam Cung Cảnh.

Tài sản của Hứa gia không bằng Nam Cung gia, cô và Nam Cung Cảnh đính hôn còn vì một phần ước định của thế hệ trước. Nhưng Nam Cung Cảnh không thích vị hôn thê này của mình nên vẫn luôn lạnh nhạt với Hứa Thừa Nguyệt.

Hứa Thừa Nguyệt lại rất thích Nam Cung Cảnh, mặc dù bị từ chối rất nhiều lần nhưng cô vẫn không nản lòng. Thân là tiểu thư nhà giàu, cô gạt bỏ hết kiêu ngạo trước mặt chàng trai đó, ghi nhớ tỉ mỉ mỗi thứ yêu thích của Nam Cung Cảnh trong đầu.
Hứa Thừa Nguyệt cho rằng một ngày nào đó Nam Cung Cảnh rồi sẽ động lòng với mình, nhưng đến tận khi Tô Y Y xuất hiện, Nam Cung Cảnh vẫn không thích cô.

Nam Cung Cảnh luôn trước mặt cô bày ra vẻ lãnh đạm lại vô cùng dịu dàng với Tô Y Y. Hứa Thừa Nguyệt không cam lòng, lấy địa vị vị hôn thê của Nam Cung Cảnh tới gặp Tô Y Y, cảnh cáo cô ta rời xa anh ta một chút.

Tô Y Y biết Nam Cung Cảnh có vị hôn thê nên đã thật sự giữ gìn khoảng cách với anh ta.

Nam Cung Cảnh biết Hứa Thừa Nguyệt tìm tới Tô Y Y mới khiến cho Tô Y Y xa cách mình, vì thế anh ta liền tuyên bố muốn giải trừ hôn ước với cô.

Hứa Thừa Nguyệt không chịu, làm náo loạn một trận nhưng vẫn không thay đổi được quyết tâm giải trừ hôn ước của Nam Cung Cảnh.

Mà Tô Y Y cũng được Nam Cung Cảnh đón về, lại nối lại tình xưa. Đối với sự chất vấn của Hứa Thừa Nguyệt, Tô Y Y mãi mãi bày ra bộ dáng thiếu nữ yếu đuối phải chịu thiệt thòi, còn tỏ vẻ sẽ rời xa Nam Cung Cảnh.
Nhưng chỉ nói vậy thôi chứ cũng chẳng có kết quả gì, hai người càng ngày càng ân ái, thậm chí còn công khai với tất cả mọi người.

Hứa Thừa Nguyệt không thể nhịn được nữa bèn kéo Tô Y Y tới trước mặt cha mẹ Nam Cung Cảnh. Tô Y Y chỉ là con cái nhà bình thường, cha mẹ Nam Cung Cảnh tất nhiên sẽ không đồng ý.

Nam Cung Cảnh coi như không thể nhẫn nhịn Hứa Thừa Nguyệt thêm được nữa, càng bởi vì cô làm cho Tô Y Y bị cha mẹ anh ta biết được nên trực tiếp ra tay với Hứa gia.

Hứa gia phá sản, có sự đe dọa của Nam Cung Cảnh, không ai dám chi viện cho Hứa gia, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.

Ông bà Hứa gặp tai nạn qua đời, cục diện rối rắm của Hứa gia đổ hết lên người Hứa Thừa Nguyệt. Cô chỉ là một tiểu thư được chiều chuộng, chưa từng trải qua trắc trở gì, trong thời gian ngắn muốn dựng lại gia tộc đã đổ này là thật sự không có cách nào.
Hứa Thừa Nguyệt đi cầu xin Nam Cung Cảnh giúp đỡ nhưng không gặp được, ngược lại còn gặp Tô Y Y. Hứa Thừa Nguyệt thương tâm khổ sở, trong lúc bối rối nên đứng không vững, đụng vào Tô Y Y khiến cho cô ta ngã từ trên cầu thang xuống. Ai biết Tô Y Y lại đang mang thai, vì bị cô đụng trúng nên sinh non.

Nam Cung Cảnh tức giận, chút tình cảm cuối cùng cũng coi như hết sạch.

Hứa gia suy tàn, Hứa Thừa Nguyệt bị người ta tới cửa làm nhục tới chết.

Đến tận khi chết, Hứa Thừa Nguyệt mới nhận ra rằng mình đi tới kết cục này là vì quá coi trọng Nam Cung Cảnh. Nếu cô sớm bứt ra một chút thì Hứa gia đã không sụp đổ, cha mẹ sẽ không bị tai nạn mà chết, cô cũng sẽ không rơi vào kết cục kia.