Thức Giả

Chương 7: Lột Xác




- **Tiểu Di, mở cửa đi Tiểu Di**!

Ai gọi tôi vậy? Tôi đang ở đâu đây? Cơn buồn ngủ vẫn díu mắt tôi lại, tôi cố mở ra mà không thể được. Thôi kệ, ngủ tiếp thôi.

- **Tiểu Di, dậy đi con! 11h trưa rồi**

Tiếng gọi lớn của bà nội làm tôi tỉnh giấc. 11h trưa rồi sao, trời, tôi ngủ gì mà ghê vậy? Mở mắt ra, lồm cồm ngồi dậy, trước mặt tôi không chỉ có bà nội mà còn có một người khác: Lạc Lạc! Trời ơi, xấu hổ chết đi được, tôi vội lấy mền trùm lên đầu. Biết ý, Thiên Lạc đi ra cửa:

- **Bạn vệ sinh xong thì gọi mình nhé**!

Bà nội mở tấm chăn ra, nhìn tôi vừa cười vừa lắc đầu:

- **Con gái con đứa, ngủ không còn biết trời đất là gì**.

Chờ bà quay đi, tôi vội phóng vào toa lét ngay. Không hiểu vì sao mình lại ngủ ngon đến thế. Nhìn gương mặt ngu ngơ trong gương mà tôi cảm thấy ngượng chín cả người. Tút xong, cảm thấy ổn rồi, tôi mới yên tâm ngồi vào bàn và gọi Thiên Lạc. Chàng trai đi vào, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng:

- **Bạn mệt trở lại sao? Từ tối qua đến giờ, mình vừa nhắn tin, vừa gọi điện mà không thấy bạn trả lời. Mình lo quá nên mới đến đây**.

Đến giờ tôi mới chợt nhớ ra điện thoại của mình cắm sạc pin từ lúc chiều qua đến giờ. Tôi vội chạy đến góc giường, mở điện thoại lên. Có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi từ Thiên Lạc. Chết rồi, sao mình lại đoảng đến vậy chứ!

- **Di xin lỗi. Tối hôm qua đi nhà hàng với ba và bà nội nên quên mất điện thoại luôn. Về nhà lại ngủ ngon đến giờ**.



Tôi nắm lấy tay Lạc lắc tới lắc lui, vẻ mặt làm ra vẻ tội nghiệp. Vẻ mặt của Lạc bớt căng thẳng, ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Mỗi lần chạm vào ánh mắt này là lòng tôi xao xuyến lạ thường, chỉ muốn nhào đến ôm lấy người con trai này thôi. Nhưng không, mình phải giữ giá chứ, nếu không, bạn ấy sẽ nghĩ mình dễ dãi thì sao! Nhưng lần này thì khác, Lạc Lạc chủ động nắm lấy bàn tay tôi rồi vuốt nhẹ lên tóc tôi, (Ôi, lãng mạn quá đi!)

- **Mình lo lắm, suốt từ tối qua đến giờ mình không thể ngủ được, sợ bạn có chuyện gì. Sáng nay vừa tan học là mình đến đây ngay. Bây giờ biết bạn không sao rồi, mình cũng yên tâm**.

Đậu phộng của tôi ơi, tôi cảm động muốn rơi nước mắt rồi nè. Tôi sắp ngả vào lòng Thiên Lạc thì tiếng bà nội vang lên:

- **Tiểu Di, xuống nhận hàng nè con**!

Bà nội ơi, lần nào cũng đúng lúc gay cấn thì bà lại xuất hiện, không biết có nên giận bà hay không nữa. Lạc cũng giật mình, buông tay tôi ra rồi giục tôi đi xuống nhà nhận hàng. Đó là những tấm giấy dán tường tôi đặt về để thay cho những tấm ghi xám, đen trắng mà chủ nhân trước đã sử dụng. Tôi sẽ làm cho căn phòng này tươi sáng, ngọt ngào hơn theo đúng ý của tôi. May quá, sẵn có Lạc Lạc ở đây, tôi nhờ bạn ấy giúp một tay.

Đúng là có bàn tay con trai vào là mọi chuyện đều nhanh gọn, suôn sẻ. Một giờ sau, căn phòng của tôi đã sáng rực: bức tường chính thì màu xanh nhạt, những góc bàn, tủ thì có hoa văn nhỏ. Tường trên đầu giường của tôi thì màu hồng, hoa văn lượn sóng. Ái chà, nhìn là thấy yêu đời rồi!

- **Bạn thấy sao, Lạc Lạc**?

- **Dễ thương lắm! Bạn như biến thành một người khác, hoàn toàn trái ngược.- Lạc nhìn tôi âu yếm**.

- **Bạn có thích con người này không nè**?

Đậu phộng của tôi không trả lời mà chỉ mỉm cười rồi gật đầu nhè nhẹ, sau đó lẳng lặng thu dọn đồ đạc, quét dọn sạch sẽ. Bạn ấy không cho tôi động tay vào việc gì cả. Tôi ngồi yên ngắm nhìn Lạc thoăn thoắt làm việc nhanh, gọn, lẹ mà cảm thấy vừa thương vừa thán phục. Người con trai như thế này chắc là chỉ còn vài người giống như Lạc trên thế gian này thôi. Khả Di thật là may mắn!



- **Mình xuống nhà lấy cây lau nhà lau phòng cho sạch nha**! – Lạc vừa nói vừa quay người đi.

- **Không, để đó cho bà giúp việc làm. Cậu tính giành việc của bà ấy luôn à**.

Tôi kéo tay Lạc lại rồi mất đà, ngả vào người của Lạc. Lạc ôm tôi, may quá, cơ hội lại đến bất ngờ! Được nước, tôi vòng tay ôm chặt bạn ấy. Chao ôi, cái cảm giác này sao mà ấm áp, dễ chịu quá. Áp mặt vào ngực Lạc, tôi nghe rõ từng nhịp đập của trái tim. Ồ, tim bạn đập nhanh quá, có khi lại loạn lên. Đậu phộng của tôi sắp bị rang chín lên rồi.

- **Tuần sau Di đi học lại nha, sắp thi đại học rồi**.

Trời, đang giây phút lãng mạn mà nhắc đến chuyện đi học làm gì? Hay đây là cách chữa ngượng của anh chàng này đây. Thiên Lạc vẫn giữ nguyên tư thế, tay đưa lên vuốt tóc tôi.

- **Tóc của bạn đẹp lắm, thơm nữa, bạn đừng cắt đi nha**.

Tôi khẻ gật đầu. Bản thân tôi từ trước đến giờ vẫn luôn thích một mái tóc dài. May quá, cô Khả Di này dù có ngang ngược, lập dị cỡ nào đi chăng nữa vẫn giữ được mái tóc dài mượt mà như thế này. Và cũng thầm hạnh phúc khi người con trai này cũng thích mái tóc dài. Tôi và Lạc vẫn đứng nguyên trong tư thế này không biết bao nhiêu lâu, chỉ thấy nhiệt độ cơ thể của tôi ấm dần lên.

- **Di ơi, gọi bạn xuống nhà ăn cơm nè con**!

Lại bà nội nữa! Bà ơi, mắc đền bà đó, lần nào phút êm ái của con cũng bị bà cắt ngang bằng cây kéo sắc bén. Lạc buông tay ra, khuôn mặt đỏ rựng:

- **Mình về nhà đây, xin lỗi bà nội giùm mình nha**.

Nói xong, Lạc vội vã đi nhanh ra khỏi phòng. Lại mắc cở nữa rồi đây, cơ mà tôi lại thích cái điệu bộ này ghê. Đúng là mê trai đầu thai không hết mà!