Thức Giả

Chương 5: Lạc Lạc (Đậu Phộng của Tôi)




Bà nội vào phòng thu dọn chén đũa, thức ăn của tôi. Việc này là của bà giúp việc kia mà, sao bà nội lại làm nhỉ? Tôi kéo Thiên Lạc ngồi xuống ghế, nhìn xoáy vào anh chàng như muốn hỏi sao giờ này bạn lại ở đây. Như hiểu được ý tôi, Lạc ôn tồn giải thích:

- Biết hôm nay bạn xuất viện, mình lại không thể đón bạn được nên sốt ruột quá. Học được hai tiết là mình chạy đến đây liền.

- Ồ, học sinh gương mẫu trốn học đi thăm crush đây mà!

Tôi lia lia ngón tay trước mặt Lạc, anh chàng đỏ mặt nắm lấy ngón tay tôi. Mắc cở ư? Thẹn thùng ư? Thật là đáng yêu mà! Tôi ngồi xuống bên Lạc, mắt nhìn lúng liếng. Cậu bạn lúng túng, lấy một thứ gì đó trong cặp ra, trao cho tôi.

- Cho bạn nè!

Lạc xòe bàn tay ra, một miếng bánh bông lan socola hình tam giác thật là hấp dẫn. Ôi, đậu phộng của tôi, sao mà bạn chu đáo quá vậy! Tôi đón lấy miếng bánh rồi đưa lên mũi, mùi socola thơm lừng nhưng có lẽ vẫn không thơm bằng hương vị của tình cảm mà Lạc Lạc dành cho tôi.

- Ăn đi Tiểu Di! À còn nữa, mẹ mình nói mang gói thuốc thảo dược này đến để pha nước ngâm chân cho bạn nè. Đuối nước sẽ bị lạnh chân, ảnh hưởng không tốt đến phổi đó.

Chàng trai lấy từ trong cặp ra một gói thuốc thảo dược đưa cho tôi xem. Tôi hỏi vài điều về mẹ Lạc. Thì ra đây là mẹ góa con côi, hoàn cảnh neo đơn. Ba của Lạc mất hơn năm năm rồi, mẹ bạn mở quán ăn bán vào buổi sáng và buổi tối. Hằng ngày, ngoài việc học, bạn ấy còn phụ mẹ buôn bán. Tôi ngỏ ý muốn gặp mẹ Lạc, người phụ nữ chịu thương chịu khó này chắc là rất thú vị.

- Chờ bài ngày nữa bạn khỏe hơn rồi mình sẽ đưa bạn tới quán ăn của mẹ mình, bạn sẽ được thưởng thức tay nghề của mẹ. Còn bây giờ để mình nấu nước cho bạn ngâm chân nha.

Không chờ tôi đồng ý, Lạc đã lao ra khỏi phòng. Việc này nhờ bà giúp việc làm cũng được mà, chắc là bạn ấy muốn tự tay làm cho tôi. Thật là cảm động quá đi. Một cảm giác ấm áp choáng ngợp cả lòng tôi. Nhìn chiếc bánh trong tay, tôi muốn cắn ngay nhưng lại không nỡ. Hình như lâu lắm rồi, tôi không có được cảm giác hạnh phúc từ sự yêu thương, chăm sóc như thế này rồi. Tôi cứ ve vuốt chiếc bánh trong tay mãi...

Một lát sau, Lạc khệ nệ bưng một thau nước pha thuốc vào, khói còn bốc lên nghi ngút. Bà nội cũng bước vào. Bà nhìn vào tôi rồi chỉ về phía Lạc:

- Thằng bé này chu đáo thật, bà cũng chưa nghĩ ra việc cho cháu ngâm chân nữa.

- Dạ, là do mẹ cháu thôi chứ cháu không biết gì, bà ạ!

Lạc Lạc bê chậu nước đặt dưới chân tôi, cẩn thận cho tay vào thử nước rồi nhấc nhẹ hai bàn chân cho vào thau nước một cách cẩn trọng. Nước nóng cộng với mùi thảo dược thơm lừng khiến tôi dễ chịu vô cùng. Tôi đưa mắt nhìn câu con trai đang ngồi dưới đất đang dùng tay khỏa thuốc lên bàn chân tôi mà lòng rộn lên niềm vui sướng. Tôi đưa tay phủi bụi đang dính trên cổ áo Lạc. Thật ra, chẳng có hạt bụi nào cả, chẳng qua là tôi muốn sờ vào hạt đậu phộng của tôi mà thôi! Chiếc áo đồng phục học sinh của trường cũng đã cũ nhưng rất sạch sẽ được ủi thẳng tắp, chứng tỏ bản thân người mặc là người cẩn thận, gọn gàng, sạch sẽ. Bất giác tôi xoa đầu Thiên Lạc theo thói quen như cô giáo xoa đầu đứa học sinh nhỏ vậy. Lạc nhìn tôi ngạc nhiên, bà nội cũng phì cười. Tôi dừng tay lại rồi ngồi im như tượng đá. Bà nội biết tôi ngường ngùng nên đã giải vây cho tôi.



- Thôi, bà đi xuống dặn bà vú nấu mấy món cho ba con về ăn đây. Lát nữa Lạc Lạc ở lại ăn cơm nhé!

- Dạ thôi ạ, một chút cháu về, mẹ cháu đợi ở nhà!

Bà nội rời đi nhường chỗ riêng tư cho tôi và Thiên Lạc. Cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm vào thau nước thuốc. Bấy giờ tôi mới để ý đến đôi bàn chân của Khả Di. Đúng là con nhà giàu nên bàn chân thon dài, nhỏ nhắn và trắng muốt. Tôi vẫn chưa ngắm kỹ cơ thể này trong gương nhưng tôi biết cô gái này có một thân hình mảnh khảnh, nước da trắng và một mái tóc dài đen nhánh. Đây cũng ước ao mà tôi không có được bới con người thật của tôi có chiều cao khiêm tốn, bàn tay và bàn chân thô ráp do phải lam lũ từ nhỏ. Hình như ông trời đã thấu hiểu ước nguyện của tôi hay sao đó mới ban cho tôi một thân thể như thế này.

- Có thấy dễ chịu không Tiểu Di? Ngày mai mình lại mang đến cho bạn ngâm chân nữa nhé!

- Dễ chịu lắm nhưng bạn không cần nhọc công vậy đâu. Mình sẽ nói bà nội mua rồi bà vú sẽ nấu nước cho mình.

- Không được. Mình muốn tự tay làm cho bạn. Được không?

Trời ơi, như vậy thì còn gì tốt hơn nữa. Nghĩ vậy thôi chứ tôi còn làm bộ, làm tịch, muốn từ chối. Lạc nhấc hai bàn chân tôi ra khỏi nước rồi cẩn thận dùng khăn bông lau cho khô. Nhìn cách bạn ấy làm, tôi biết là cậu trai này đã làm việc này thành thục lắm rồi.

- Ở nhà, chắc là bạn đã quen làm việc này rồi, phải không nè?

- Đúng rồi, mẹ của mình thường bị đau nhức xương khớp nên mẹ thường xuyên ngâm

chân. Lần nào mình cũng giúp mẹ nên thành thói quen rồi.

Thật là đáng yêu quá! Người ta nói rằng nếu đàn ông biết yêu thương mẹ mình thì chắc chắn sẽ yêu thương vợ. Ủa mà sao tự dưng mình lại nghĩ đến điều này nhỉ? Thật là mờ lem mà!

- Lạc Lạc, cảm ơn bạn!

- Cảm ơn gì chứ, việc mình nên làm mà!

Tôi xúc động nắm lấy bàn tay của Lạc, nhìn bạn ấy bằng đôi mắt chứa chan tình cảm. Ôi sao mà sến súa quá! Bạn ấy cũng vỗ nhẹ vào bàn tay tôi. Giây phút này, cái tính hám trai của tôi bộc phát, tôi muốn ôm Lạc nhưng lại sợ, lỡ đâu bạn ấy không thích, xô mình ra thì nhục chết. Chờ lúc Lạc bưng chậu nước lên, tôi lén ôm bạn từ phía sau thật nhanh rồi buông ra. Không để cho ngươi có cơ hội từ chối đâu. Nhìn khuôn mặt thất thần của người con trai mà tôi hả hê vô cùng. Tôi quay đi, cố tình giấu nụ cười của mình. Thiên Lạc cũng vội bê thau nước đi ra khỏi phòng. Hú hồn, vậy là đã đạt được nguyện vọng rồi nhưng vội quá, lần sau nhất định phải lâu hơn một chút! Chết cha, không biết bạn ấy có phát hiện ra cái tính mê trai của mình không? Chủ nhân của cơ thể này có vậy không nhỉ? Lòng tôi lâng lâng một cảm giác hạnh phúc, một chút thôi nhưng mùi lạc rang cứ vương vấn trong lòng của tôi.